Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 90: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 90:

Chap 90:

Hai đứa chúng tôi lên đến lớp thì bọn bạn ùa ra nói, hỏi đủ kiểu.

Đưa nhỏ Linh về chỗ ngồi thì tôi vọt xuống chỗ Ngọc luôn. Vì để xin lỗi vụ kẹo mt lúc nãy.

– Ngọc. Tôi ngồi xuống cãnh bên nhỏ.

– Gì? Ngọc đưa mắt quay sang nhìn tôi rồi lại dắt tai nhe vào nghe nhạc và xem như không có sự hiện diện của tôi lúc này.

– Tớ xin lỗi vì chuyện kẹo mút lúc nãy. Tôi quay qua nói.

– Vì sao phải xin lỗi tớ. Tớ cho cậu rồi mà , cậu có quyền cho người khác chứ. Ngọc sắc sảo hơn tôi nghĩ.

– Ơ, thì tớ mua cái khác đền cậu nhé. Tôi lúng túng đáp.

– Không cần nữa đâu.

– Thế cậu muốn sao? Tôi đành phải xuống nước nói.

– Hát cho tớ nghe đi. Ngọc nghe thế thì rút tai nghe một bên và qua hướng mắt chờ câu trả lời của tôi.

– Eo, cái khác được không? Tớ không biết hát. Tôi vội chối.

– Thế thôi, tớ không cần đâu. Xem như tớ chưa nói gì nhé. Ngọc lạnh lùng đáp.

– Thì…thì cũng được nhưng mà ở đâu mới được chứ. Hay tí cậu và tớ ra ngoài hành lang nha. Chỗ ít người ý. Ok.

– Ờ hi, cậu về chỗ đi. Mọi người nhìn kìa.

Tôi nhìn lên phía trên thì thấy Uyên đang nhìn xuống dưới phía chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.

– Hi, cậu. Tôi cười tình với Uyên.

– Cười gì? Nói gì với người ta mà thân mật zữ ha.

– Có gì đâu chả là… À mà không có gì đâu.

– Ghê đấy. Hứ.

Thoát khỏi cô nàng tinh quái Uyên siêu quậy rồi cũng vừa vào học luôn.

Tiết tiếp theo là tiết Lý của cô Thủy.

– Nào , chào cả lớp. Trước khi bắt đầu bài mới cô mời một bạn lên làm bài cũ. Cô nói.

Nghe xong thì tụi trong lớp nhao nhao lên và cúi đầu đọc thuộc lại bài cũ.

– Cô mời em N.T.Khánh lên bảng.

Thánh chỉ ban ra cu Khánh ôm mặt ngu đi lên bảng miệng thì vẫn lẩm nhẩm để nhớ tí kiến thức.

– Em trả lời cho cô biết lý thuyết và công thức của bài hôm qua chúng ta đã học.

– Dạ em thưa cô. Hôm qua

nhà…nhà em có việc nên…nên em chưa học bài ạ.

– Thôi, em về chỗ ngồi đi. Cô Thủy nhẹ nhàng nói. Thằng Khánh thì mặt vênh đi xuống và cu cậu tưởng mình đã thoát nạn nhưng nào ngờ…

– Khánh 0 điểm , thôi, chúng ta bắt đầu vào bài học.

Thằng Khánh vừa bước xuống thì thằng Trung tranh thủ troll, tôi ngồi phía trên mà cũng bó tay hai thằng bạn chí cốt này.

– Sao mày ngu thế, câu đó dễ thế mà.

– Ngu cái đầu gối tao nè, mày ngon lên mà làm. Thằng Khánh làm mặt ngầu.

– Được, để tao giơ tay nói… Mà nhưng cô không gọi bài cũ nữa mà. Thằng Trung nói vẻ ngây thơ vô số tội

– Tao ngứa rồi nhaaaa. Khánh gằn giọng mắt nhìn vào cái nắm đấm.

– À thôi, em xin rút hềhề.

Sau một lúc thì cũng xong tiết lí.

– Xuống căn teen thôi ! Ô zê. Thằng Hòa đề nghị.

– Quân xuống không? Hân vội cất mấy cuốn sách vở trên bàn rồi quay xuống hỏi tôi.

– Thôi, mọi người đi đi. À mà tí lên vứt tớ chai Sting dâu ha. Tôi mỉm cười nói.

– Chóc… Còn lâu nhé !!! Hứ. Ở đó mà… Uyên búng vào tai một phát rồi lườm tôi như đúng rồi.

Nhiều lúc tự mỉm cười chua chát và hỏi rằng: tại sao mỗi con người chúng ta lại có một phận đã định trước. Sao lại đem đi một thiên thần đang vui tươi, ngây thơ và nhí nhảnh ấy đi. Người đi thì không biết như thế nào? Nhưng người ở lại thì không thể diễn tả nỗi đau bằng lời đâu. Thế nên hãy trân trọng những gì đang có bên cạnh mình, đừng đánh mất những thứ quí giá đó mà sau này phải hối hận nhé!!!

– Đấm giờ đó nha. Tôi giơ tay phải đang bó bột lên vẻ muốn trêu cô nàng này.

– Cậu chưa chạm được vào tớ, tớ cho nằm viện một tháng giờ. Cứ liệu hồn đấy. Uyên nói câu sau có vẻ không hợp ý với câu đùa của tôi. Lúc đó tôi tự suy nghĩ trong đầu chỉ có 3 chữ “Là Sao Nhỉ”

– Ơ…Gì.i.i gh.ê.ê vậ…y. Tôi lắp bắp nói, đúng là mình ngốc thật. Đụng vào tổ kiến lửa làm gì?

– Thôi, hai anh chị tạm ngừng chuyện tình cảm sang một để còn xuống uống nước. Trang xí gái nói.

– Hihi, thế bọn tớ đi xuống đây. Linh cùng nhóm đi xuống, còn tôi một thằng thương binh ở lại trên này.

– “Biết thế lúc nãy xuống luôn” suy nghĩ trong đầu.

– Ehèm!!! Không được đi có vẻ không vui ta.

– Ơ… Hì. Đâu có. Tại trên này chán. Tôi quay sang nhìn Ngọc.

– Hì, hát nào? Nhỏ cười bẽn lẽn, ngón tay trỏ khẽ đặt lên má vẻ đăm chiêu.

– Ok.

Tôi và Ngọc đi ra phía hành lang chỗ khuất chỉ có hai đứa. Tôi suy nghĩ và chọn bài Mất Trí Nhớ của Chi Dân.

Một mùa xuân anh nghĩ về em…anh nhớ về em…anh yêu em rất nhiều… từng lời nhạc trong khi nghe bài này rất buồn mang một cảm giác cho người nghe về một chàng trai bị mất đi trí nhớ về một tình yêu đẹp. Và sau này khi tôi cũng hát lại bài này tôi muốn mình giống như nam chính trong bài hát nhưng tôi muốn mất đi trí nhớ về em về một người con gái tôi yêu rất yêu và mãi mãi yêu !!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.