Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 87: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 87:

Chap 87:
Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi lờ mờ tỉnh dậy vì thấy hơi nhói ở tay.
Bước ra bên ngoài ban công thì bầu trời vẫn bao phủ một màu đen. Tôi nhìn về đó có phải cuộc sống mình cũng bao trùm một màu đen thế không. Tôi từng bước xuống dưới nhà và lò mò tìm cái chìa khóa để mở cửa. Vì bây giờ cũng tầm 4h35 rồi nếu ngủ nướng cũng không được. Vì tôi có một thói quen rất ít khi nướng mà đã nướng thì có lẽ phải cháy nhà.
Đang loay hoay thì bỗng có một cơn gió thổi mạnh vào khiến tôi cảm thấy lạnh lạnh.

_Vùùù…

_Ai ai thế? Tôi bật người quay lại thì thấy sau lưng mình có một con ma.
Tóc thì rối xù che mất cả khuôn mặt. Nhìn xuống phía dưới thì Ôi. Nó dám ăn trộm dép của ai đấy.

_Ai ai. Tôi run run nép thẳng vào cửa mà hình như con ma đó nó không nghe thấy lời tôi nói thì phải, nó vẫn cứ tiến gần tới phía tôi.

_Oáp…oáp…Quân hả…oáp…sao cậu ngồi dưới đất thế? Con ma ấy lấy tay che miệng lại ngáp, tôi suy nghĩ trong đầu chả lẽ mã biết nói, nhung khi nghe thấy tiếng nói đó thì tôi nhận ra đó là ai òy.

_Uyên, Uyên hả. Tớ tớ làm rơi chìa khóa. Tôi giả vờ nói.

_Ờ. Oáp…oáp.

_Cậu muốn ngủ thì vào nhà ngủ đi. Tôi quay qua hỏi nhỏ.

_Thôi. Giờ này ngủ nhỉ nữa. Uyên híp mắt sociu.

_Thế chúng mình đi tập thể dục tí rồi về ha. Tôi và nhỏ song song hết dãy đường thủ đô. Có nhiều chỗ tôi không biết thì Uyên đều trả lời giùm.

_Uyên ở chỗ đó là chỗ nào? Tôi quay sang chỉ phía bên kìa đường.

_À đường Lý Tự Trọng ý. Uyên lướt lướt với chiếc điện thoại cảm ứng rồi hướng mắt về phía tôi chỉ.

_Có vẻ cậu có nhiều anh nhắn tin nhở. Tôi mỉm cười nói.

_Có đâu. Tớ xem ảnh mà. Uyên phồng má đưa điện thoại lên cho tôi xem là cái hình tôi đang ngủ bị tô lên mặt và mũi màu đỏ như thằng hề và một bên là Uyên đang nháy mắt. Hai ảnh đó được ghép liền nhau.

_Lúc đó cậu cũng chụp á hả. Tôi quay qua hỏi.

_Ờ hihi. Tớ có thể ngồi trong phòng một mình chụp ảnh mà không biết chán đấy. Uyên nhe răng cười.

_Uầy. Tôi nói rồi nhìn qua Uyên. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ ngủ hình Đôrêmon màu hồng. Nói về nhỏ thì sở hữu một thân hình phải nói là đẹp. Tôi ngây thơ nhìn Uyên mà không biết ánh mắt của nhỏ đang khó hiểu nhìn tôi.

_Cậu nhìn gì đấy? Uyên lấy ngón tay trỏ đưa lên cằm rồi từ từ đi vòng tròn nhìn tôi không chớp mắt.

_Tớ tớ có nhìn gì đâu? Tôi lắp bắp đáp.

_Rõ là có nhé.

_Thôi, không nói nữa về nhà thôi. Tôi tránh ánh mắt của Uyên rồi bước đi.

_Xùy. Đứng lại đợi tớ với nào. Uyên lạch bạch chạy theo phía sau.

_Haha, nhìn giống vịt bầu quá cơ.

_Này thì vịt bầu, vịt trời. Mỗi câu nói là tôi lại nhận được véo của Uyên xinh gái dành tặng cho tôi.
Bước về nhà sau một lúc đi dạo thì cũng thấy tinh thần thoải mái hơn.
Sau một lúc nấu ăn thì 4 đứa chúng tôi lại ngồi vào bàn ăn và thưởng thức một buổi sáng đầy tuyệt vời.

_Hòa chở tao nhé. Tôi nói với nó.

_Sao mày không ngồi xe Uyên đi. Nó đáp.

_Mày muốn tao què thêm chân nữa à. Tôi nói.

_Mày nói cũng đúng. Thế là hai thằng phóng đến trường trong mọi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho một thằng với 2 tay băng bó không ai khác chính là tôi.
Phóng tới trường thì cũng có nhiều học sinh tới rồi. Tôi và thằng Hòa 2 thằng cùng sánh bước đi. Vẫn như thế mọi ánh mắt trong trường cũng đổ dồn vào tôi. Nhìn tôi lúc đó y như người nổi tiếng mà bị băng bó tay ý.
Bước trên dãy hành lang lớp học. Đang đi thì thấy Ngọc đang đi lên luôn, thế là 2 đứa đi chung luôn.

_Tay cậu đỡ hơn rồi chứ.

_Ờ, hi. Có đỡ nhưng được cái bất tiện lắm.

_Hihi, chịu khó đi. Cho cậu nè. Ngọc rút ra trong túi một cây kẹo mút.

_Nào, đưa đây tớ bóc cho. Nếu không thì cậu chỉ nhìn mà không được ăn đó. Ngọc troll tôi.

_Èooooo. Tôi trề môi đáp.

_Nè.

_Cái gì?

_Hả mồm ra. Ngọc nói.

_À ừ tớ cảm ơn, hì.

_Không có gì vào lớp thôi.
Bước vào lớp thì cũng mới có ít đứa tới. Thấy tôi vào thì cũng lại hỏi thăm và có nhiều đứa cũng tò mò vì sao tôi lại bị như thế? Tôi cũng trả lời qua loa là ngã xe…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.