Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 73: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 73:

Chap 73:
Ăn cơm xong thì tôi cũng lại dọn mâm xuống cùng thằng Lâm. Nó được bác Thanh giao cho nhiệm vụ rất là cao cả đó chính là rửa bát.
Tôi thì lên phòng tìm cho mình một cái quần jean xanh và cái áo ngắn cúc bấm. Chuẩn bị sách vở đầy đủ tôi bước ra ngoài sân để lấy xe đi mà không quên chào bác Thanh.

_Bác ơi . Cháu đi đây xíu.

_Cháu đi đâu thế. Bác hỏi tôi.

_Dạ cháu đi làm thêm, thôi cũng muộn rồi. Cháu đi đây.

_Ừ thế cháu đi cẩn thận nha.

_Vâng.
Tôi phóng nhanh đến nhà cô Ánh vì cũng quá giờ rồi.

_King coong. Tôi nhảy xuống xe chạy tới bấm chuông.

_Giờ mới mò mặt đến à. Nhỏ Phương mặc quần thun ngắn với cái áo ba lỗ.
Tôi im lặng không nói gì mà dắt xe vào, nhỏ thì lo đóng cửa.

_Tên kia sao ta nói mi không trả lời.

_Nhanh lên vào học. Tôi khó chịu nói.

_À á mi tỏ thái độ gì thế. Muốn ăn cước của chị không cưng. Nói xong nhỏ đứng thủ hai tay nắm quyền để hờ phía trước ngực. Tôi không nói gì mà lấy cặp sách trong giỏ xe mà đi vào nhà.

_Vùùùù. Phương lấy chân trái đá tôi. Tôi xoay người lấy tay đỡ cú đá đó.

_Rách quần giờ. Tôi troll nhỏ mà bước vào.

_Mi mi…hừ. Khỏi phải nói mặt Phương đỏ lựng mà không làm gì nữa. Nhưng chiêu trò của nhỏ này chưa dừng tại đây.

_Quân , cháu tới rồi à. Cô Ánh thấy tôi đến thì mỉm cười nói.

_Vâng, cháu mới tới ạ.

_Phương, mặt gì mà nhăn như khỉ thế con. Lên phòng học đi. Cô Ánh nói thì nhỏ Phương lại nhìn ánh mắt hình viên đạn qua tôi.

_Vâng.
Bước đi cùng nhỏ vào phòng. Căn phòng nhỏ vẫn thế, nó có một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra.

_Hôm nay anh sẽ ôn lại toán lớp 8 nhé. Anh nghĩ môn toán em bị mất gốc rồi. Tôi nói

_Cái gì cơ. Anh , em nào ở đây. Không phải hôm qua đã nói trước rồi. Ông hơn tui có 1 tuổi chứ mấy. Phương hếch mặt cãi cùn.

_Hơn 1 tuổi cũng là hơn 1 năm trải đời đấy. Hôm qua mình cũng nói rồi bạn ăn mặc kín đáo một chút đi.

_Tui ăn mặc thế này có ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của ông không.

_Tui sẽ cho ông ra khỏi đây. Ông sẽ là gia sư thứ 8 đấy. Nhỏ Phương cười.

_Vinh dự quá nhỉ. Giờ thì học, không thì anh xuống nói với cô Ánh. Tôi nhìn thẳng vào mặt nhỏ.

_Đây 5triệu đấy, ông cầm đi, nó đủ để ông ăn sáng cả năm đấy. Phương không chú ý tới lời tôi nói mà bước lại phía tủ đưa ra một sấp tiền đặt trên bàn.

_Có từng này thôi à. Tôi cầm sấp tiền lên mà nhếch mép nói.

_Sao, còn chê ít à. Phương khoanh tay trước ngực nói.

_Ít quá có từng nào đem hết ra đây. Tôi nhìn nhỏ nói tiếp.

_Đấy 3 triệu nữa. Phương lại phía tủ đem ra một sấp nữa.

_Cảm ơn. Tôi mỉm cười.

_Nhưng mình không cần số tiền này bạn à. Bạn không thử nghĩ xem năm nay là cuối cấp 2 để tiến tới cho tương lai sáng hơn. Nó quyết định cho tương lai của bạn đấy. Bạn xem số tiền 8 triệu này lớn lắm à. Haizz. Nó không lớn như bạn nghĩ đâu. Ba mẹ nuôi bạn 15 năm bạn xem số tiền và công sức của ba mẹ không bằng 8 triệu đồng này à. Đối với mình số tiền này số tiền này lớn thật. Nó có thể cho anh em mình đi học.

_Bạn sống ở đây thì có đủ điều kiện rồi. Không giống như những người nghèo chúng mình. Mình đã phải đi làm kiếm tiền từ lúc còn nhỏ. Thế nên mình hiểu về cuộc sống rất quý và tôn trọng ,đề cao chữ TIỀN.

_Bạn cất đi , mình sẽ không nói chuyện này với Cô Ánh đâu. Chắc hẳn bạn sẽ tìm được gia sư khác giúp bạn. Mình xin phép, mình về. Tôi cất sách vở vào cặp. Tiền thì tôi để lại trên bàn học.
Từng bước từng bước tôi bước ra phía cửa. Đang tính mở ra thì cáng cửa đã tự mở ra và người bước vào không phải ai khác chính là cô Ánh.

_Cháu lại ngồi đây đi. Cô Ánh mỉm cười nhẹ nói.

_Dạ vâng. Tôi lại bước vào phía trong. Quay sang Phương thì thấy nhỏ cười.

_Trước hết cô xin lỗi cháu nhé. Cô và bé Phương muốn thử xem cháu như thế nào? Cô muốn cho con cô tìm được một gia sư tốt, thật thà. Mà không tham lam. Lần đầu cô cũng thấy cháu không giống những gia sư trước. Nhưng cô không thể để bé Phương bị nguy hiểm khi cô chưa thử qua cháu. Thế nên cháu cho cô và bé Phương xin lỗi nhé. Cô Ánh từ từ nói.

_Em xin lỗi nhé…hihi. Phương cười.

_Dạ, không sao đâu cô. Cô cũng muốn tốt cho Phương mà. Người mẹ nào cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho con mình mà. Tôi quay qua nói.

_Cảm ơn cháu đã hiểu nhé. Giờ hai đứa học bài đi cô xuống dưới nhà đây.

_Vâng……

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.