Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 53: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 53:

Chap 53:

Mấy thằng ngồi kế bên tôi nói, chắc hẳn mấy nhỏ và chị Oanh đã nghe tụi kia nói gì.

_Tớ/Em xin lỗi. Tôi cúi mặt bước cà nhắc lên lớp. Nghèo thì đi đâu cũng bị khinh, chê như vậy ư ? Từng bước chân sao mà khó đi quá, cuộc đời sao mà nhiều chông gai quá. Từ giây phút đó trở đi tôi trở lại với cuộc sống thật với quá khứ của mình về 4 năm cấp 2. Như vậy sẽ không bị lời dèm pha. Sẽ không ảnh hưởng tới mọi người xung quanh mình.

Tôi thả hồn vào những đám mây xanh trên bầu trời và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên

_Uych, định thần lại người tôi vừa đụng phải. Lại là một cô gái nhưng nhìn có vẻ lớn hơn tôi đoán tầm lớp 11 hay 12 gì đó.

_Bạn không sao chứ. Tôi cúi người đỡ bạn ấy dậy.

_Mình không sao. Đứa con gái đó đứng dậy phủi phủi quần áo.

_Xin lỗi. Tôi nói rồi bước cà nhắc lên lớp mà không quan tâm đứa con gái đó.

_Ê, ê làm người ta ngã mà bỏ chạy à. Tiếng gọi với phía sau.

_Xin lỗi. Tôi quay lại lần nữa rồi lại bước về lớp mà mặc kệ.
Bước vào lớp, thì mấy đứa đang chat chít, chém gió…
Tôi lại bước vào chỗ ngồi. Thấy tôi vừa về là thằng Trung nhảy tọt lên liền.

_Sao, sao có thông tin gì chưa?

_Hằng. 96. Sđt 098xxxxxxx, thích ăn bim bim, snack,chưa có người yêu. Tôi im lặng lấy tờ giấy ra viết rồi lại nằm xuống bàn.

_Cảm ơn nha thằng tó.

_Ừ.
Tùng…Tùng Tiết 3 lại bắt đầu. Uyên, Hân, Lan Anh cũng vào lớp rồi.
Mấy nhỏ nhìn tôi, tôi vẫn thế vờ nghe giảng.
_Chào các em cô tên Thương, cô sử dạy chúng ta môn Lịch sử. Và giờ chúng ta bắt đầu bài học nhé…

_Quân, tớ… Lan Anh nói nhỏ.

_Tớ không sao? Tôi không nhìn Lan Anh mà trả lời.

_Cậu đừng suy nghĩ nhiều nha.

_Ừ.
Giờ ra chơi, tôi nói dối với tụi bạn để đi WC.
Cà nhắc bước ra khỏi lớp. Học sinh lại ùa ra chơi. Có đứa đá cầu, cầu lông, đọc sách… Tôi thì một mình bước tới cái ghế đá ngồi. Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhắm mắt lại.

_Sao cậu lại ra đây. Tôi mở mắt dậy vì nghe thấy có ai đó vừa ngồi bên cạnh mình.

_Quân nghe tớ nói này. Hân nhẹ nhàng nhìn tôi nói

_Lời nói của thiên hạ thì kệ. Họ nói gì thì cũng đừng quan tâm nà. Tớ cũng không khác gì đâu. Tớ phải chăm sóc cu Bo và ngoại. Tớ đôi lúc cũng muốn ngã gục lắm chứ, nhưng mình ngã gục thì gia đình sẽ ra sao sẽ như thế nào. Hân nói

_Tớ biết vậy, tớ sẽ chỉ có cậu là bạn. Còn Uyên ,Linh, Lan Anh hay Trang và mọi người xung quanh tớ. Tớ sẽ không khiến họ phải khó xử. Tôi mỉm cười nói

_Ừ, ngố. Hân mỉm cười nhìn tôi.

_Chiều tới nhà tớ nhé. Hân nói

_Ok. Ở nhà cũng không biết làm gì.

_Hihi.

_Mà tớ thấy thằng Phong tốt với cậu đấy. Tôi nói tiếp

_Nhưng tớ chỉ xem Phong là bạn không hơn không kém.

_Ừ.
Nói một lúc thì tôi cùng Hân sánh bước đi lên lớp. Đang đi thì bị níu lại bằng tiếng ai kêu mình phía sau.

_Tên kia, mi đứng lại cho ta.

_Bạn gọi mình? Tôi dừng bước quay lại nhíu mày hỏi.

_Làm người ta ngã rồi chạy à. Bạn của cái đứa con gái tôi đụng phải lúc nãy.

_Mình xin lỗi bạn kia rồi mà. Tôi đáp Hân thì ở ngoài không hiểu chuyện gì.

_Bạn nói dễ nghe qua ha, xin lỗi thì ai chả nói được. Nếu thế thì tội phạm giết người xong rồi xin lỗi cũng được à. Nhỏ đi cùng nói tiếp

_Thế bạn muốn sao?

_Hỏi bạn tui ý. Nhỏ đi cùng hướng mắt qua cái con tôi đụng trúng.

_Bạn muốn sao? Tôi nhíu mày hỏi.

_Khao mình và bạn mình là ok. Con đó cười nói.

_Ừ. Nếu rảnh. Giờ tụi mình đi trước. Tôi quay lại nói.

_Nếu ông chạy thì sao?

_Ở trong cái trường này, không tìm được sao.
Bước vào lớp cũng tiết 4 vừa bắt đầu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.