Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 35: – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 35:

Chương Trước Cài ĐặtChương Sau
Chap 35:
Cô Mai nhíu mày nhìn 6 thằng đó.
_Mấy em vào đây làm gì? Cô Mai đứng dậy bước ra hỏi
_Dạ, tụi em vào học cô. Thằng dẫn đầu nói, thằng này tóc nhuộm, vuốt keo, ở bên đầu được chém hình ngôi sao nhìn cũng được xem là hotboy.
_Mấy em đi ra đi. Cô đuổi khéo
_Hi, Trang xinh. Một thằng trong nhóm đó nói
_Hi, anh Cường. Trang nhìn thằng đó rồi nói
_Long mày nhìn kìa. Thằng khác gọi thằng tên Long rồi chỉ vào Linh.
_Hotgirl nhiều zữ mày…
_Mấy anh có ra không, hay để tôi gọi bảo vệ. Cô Mai nói lớp tôi thì xì xào to nhỏ nhưng không dám nói lớn.
_Cô bình tĩnh, tụi em ra liền. Thằng Cường nói.
_Em gái tí ra căntin nhé. Thằng Long nói với Trang.
_Vâng.
6 thằng kia bước ra lớp tôi nhìn Trang với ánh mắt tò mò.
_Dạ thưa cô, mấy bạn kia là ai vậy cô. Một con nhỏ tóc ngố nói
_Lớp12D cá biệt của trường. Cô Mai thở dài nói
_Trang, bạn là em gái mấy anh kia à. Thằng Khánh hỏi
_Ừ.
_Mai chúng ta đưa Anh, Văn, Hóa, Hóa để học nhé. Giờ cho tất cả nghỉ. Cô Mai nói xong vừa bước ra khỏi lớp thì có tầm 10 thằng khác lớp vào tia gái.
_Chào em, em cho anh làm quen nhé. Thằng béo bước tới chỗ Hân.
_Xin lỗi m.ì.n.h…
_Xin lỗi bạn cô ấy là bạn gái mình. Thằng Trung bước tới khi nhìn thấy nháy mắt của tôi mà công nhận nó cũng hiểu ý thật.
_Em xinh gái cho a.n.h…
_Xin lỗi anh, cô ấy bạn gái em. Thằng Hòa cười cười khi thấy thằng đó tia Uyên.
_Thế e.m…
_Xin lỗi anh , cô gái này là bạn b.ạ.n em. Tôi quay xuống nói.
_Bạn mày thì kệ mày chứ. Một thằng trong đó nói
_Nhưng là b.ạ.n g.á.i. Tôi lắp bắp lần đầu tiên tôi dám tự nhận một người con gái là bạn gái mình.
_Nói lại đi. Linh lạnh lùng
_Tớ xin lỗi, cậu ngồi im lặng chút không được sao. Tớ bảo vệ cậu đấy. Tôi quay qua Linh nói nhỏ
_Xin lỗi mình không quen bạn. Linh thản nhiên nhìn tôi nói.
_Em ấy không quen mày đấy, giờ thì cút. Mấy thằng đó nói.
_Không phải bạn gái cũng tự nhận…
_Trẻ trâu vãi…
_Nhà quê mới ra thành phố mà. Haha….blap…blap.
Tôi hướng mắt nhìn thẳng xuống Linh nói mà không quan tâm gì nữa. Trang cũng nhìn tôi xem thái độ như thế nào.
_Cảm ơn nhé, ừ thì không quen nhé You. Lần đầu tiên tôi không giữ được cảm xúc, tôi muốn khóc . Thật sự cảm thấy mình bị nhục, lần đầu tiên tôi muốn khóc trước một người khác ngoài ba mẹ tôi.
Bước ra khỏi lớp với một tâm trạng khó chịu. Nghèo thì thế sao, bị đối xử như chó thế à.
Lấy xe đạp điện của mình rồi phóng đi. Muốn tìm thật chỗ thật yên tĩnh. Tôi cứ phóng như thế mà không biết mình đã đi đâu.
Tôi xem Linh là một người bạn thân mà cô ta lại thế. Hàiz, đời mà. Tự suy nghĩ và cứ phóng đi.
Xe từ từ dừng lại, nhìn xung quanh, tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Ở xung quanh toàn cao tầng đường Lạc Long Quân, đường Lê Hữu Trác, đường Lê Lợi… Tôi nhìn mà hoa cả mắt. Ở quê đi sang Huyện khác là đã lạc rồi giờ ở Hà Nội thì có đến sang năm mới tìm về được nhà.
Quay đầu xe lại, cố gắng hết sức mà đạp. Mấy đứa đi đường nhìn tôi mà thầm nói “Thằng này sao mà khỏe thế, trời trưa nắng mà cứ cò cổ mà đạp xe đạp điện”
Mồ hôi thì tuôn đầy trên khuôn mặt, cuối cùng mệt quá tôi dừng xe lại vội nép về phía bên đường tìm cái bóng im mà trú.
Trời thì nắng, tiền thì không có. Thôi thì trưa nay khỏi ăn. Chuyện nhịn ăn cũng là chuyện bình thường với tôi. Ở quê buổi sáng tôi toàn không ăn cơm, có thì chỉ có cũng 1tháng ăn cơm 5lần buổi sáng.
Quay về hiện tại, tôi dừng xe trước một ngôi nhà to, biệt thự. Ở một bên có một cái cây.
Bước xuống xe, đặt dép xuống ngồi thở. Những cơn gió, tiếng xe cộ chạy qua. Không biết là do mệt quá hay là gì mà tôi thiu thiu ngủ lúc nào không hay biết. Mặc kệ chủ nhà về hay người đi qua chỉ trỏ tôi dần dần đi vào giấc ngủ…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.