Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Chap 104 – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Chap 104

Chap 104
Một lúc thì ba mẹ cũng đi làm, chỉ còn 3 đứa tôi ngồi trong nhà.

_Hai cậu lên giường nằm ngủ đi, mệt rồi đó. Tôi quay sang nhìn hai người.

_Ờ, hi. Nói xong hai nhỏ cũng ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Tôi thì nằm phòng ba mẹ, Linh và Uyên thì nằm giường của bé Cún.
Sự mỏi mệt của chuyến đi xe đường dài đè nặng lên đôi mắt tôi. Từng suy nghĩ của tôi đều chìm sâu vào giấc ngủ.

_Ứ…ưm. Tôi nhíu mày lấy tay che đi những ánh nắng gắt của buổi chiều ở quê. Ánh nắng khẽ xuyên qua khung cửa sổ và những khe hở ở trên nóc nhà.
Tôi vươn vai và bước ra ngoài thùng nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn qua giường thì không thấy hai nhỏ ấy đâu.

_Uyên, Linh hai cậu làm gì đấy? Tôi nghe tiếng nói chuyện ở sau vườn . Bước ra thì thấy hai nhỏ đang trèo trên cây khế, miệng thì vừa nhai vừa nói cười.

_Đang trèo cây , ăn khế không thấy hả. Linh nói.

_Hai cậu ngủ không quen hả.

_Hì, không có đâu.

_À Quân, dẫn tớ đi trâu đi. 15h rồi. Uyên nhẹ nhàng nhảy xuống cây rồi líu ríu nói.

_Nắng thế này, hai cậu đi không đưa áo nắng thì đen tớ không chịu nha. Tôi thở dài nói.

_Tớ đưa nè. Nhưng chỉ có một cái. Linh nói.

_Quân, cậu có áo dài tay nào đưa tớ mượn đi. Uyên nhõng nhẽo nói.

_Rồi rồi, hai cô nương. Giờ để tớ ăn cái đã. Mới ngủ dậy đói quá.
Sau một lúc 3 đứa chiến tranh với 3 bát mì tôm thì cũng no nê.

_À mà, bé Cún đâu rồi ?

_Lúc nãy bé đi học về thấy cậu đang ngủ nó chạy lại quạt cho cậu rồi ăn cơm , mới đi học đó. Uyên nói một tràng dài.

_Ờm.
Vào chuồng mở trâu ra. Tôi thì mặc áo thun quần ngố. Linh thì áo dài tay , quần jean tóc được búi cao lên. Còn Uyên nhỏ mặc một cái sọc carô dài tay, quần jean, tóc xõa ngang lưng làm tôn lên vẻ đẹp thường ngày của hai người đó.

_Đi, cha cha. Uyên xắn ống tay áo, lấy cái que đập vào lưng trâu, nhỏ vừa đập vừa nhe răng cười thích thú.

_Cho tớ sờ nó tí nha Quân. Linh quay sang hấp háy mắt nhìn tôi.

_Sờ đi, hi.

_Nhưng tớ hơi sợ. Linh đưa tay gần tới da trâu rồi lại rút tay lại trông mà buồn cười.

Quay sang Uyên thì nhỏ cứ híp mắt cười khi cứ lấy ngón tay trỏ chạm vào lưng trâu rồi lại rút lại một cách nhanh chóng. Nhìn mà tôi phải lắc đầu cười phì, đúng là Ngốc mừ @@.

_Tớ , tớ cưỡi trâu nha Quân . Nhìn thấy thích quá à.

_Thôi, hai cậu tha cho tớ giùm.
Đi trên con đường làng toàn cây cối hai bên đường Uyên thì nghịch gấp 10 Linh. Nhỏ cứ giống như mấy đứa trẻ con vậy, nhìn mấy thứ gì lạ , hay hay là cứ chạy tới.
Đang đi gần tới chỗ để thả trâu nhỏ Uyên đi qua thấy một cụ bà đang ngồi đâm trầu ăn thì nhỏ chạy tới hỏi han liền.

_Bà ơi bà! Bà cho con hỏi bà đang làm gì thế ạ.

_Bà đang đâm trầu nè cháu. Bà cụ móm mém trả lời.

_Quân, đâm trầu là như thế nào ? Linh đập vai hỏi tôi.

_Là lấy 1 cái cối rồi đem trầu và cau bỏ vào rồi lấy một thứ nhọn đâm nhỏ nó ra rồi ăn. Tôi đáp.

_Vậy hả. Mà ăn có ngon không? Linh ngây thơ hỏi tiếp.

_Tớ cũng chưa thử, hìhì. Tôi gãi đầu đáp.

_Mà đâm trầu là gì ạ? Uyên nhíu mày hỏi tiếp.

_Là để nhuộm răng cháu à . Bà cụ cười phì.

_Vâng.
Thả trâu ở giữa đồng mấy bác hàng xóm cũng hỏi han về hai cô nhóc đi cùng tôi.

_A thằng Quân đưa bạn gái về ra mắt gia đình à? Bác Thìn cười rồi nhìn qua hai thiên thần đang đứng trong bóng râm cười nói tám chuyện.

_Dạ đâu, bạn cháu đấy. Tôi cười gượng rồi liếc mắt nhìn qua hai nhỏ.

_Quân, Quân. Linh vẫy tay gọi tôi.

_Sao thế ?

_Xuống kia bắt cua đi. Linh chỉ chỉ xuống dưới cánh đồng.

_Thôi, xin hai người. Bẩn về không có quần áo mà thay đâu. Tôi làm mặt mếu.

_Có nhà tài trợ rồi. Sợ gì? Xuống bắt đi Linh. Uyên nháy mắt nói.

_Chuẩn, hihi.
Nói xong , hai nhỏ chạy xuống đồng , từng lớp bùn dưới đồng bắn lên đôi chân trắng tuốt của hai người ấy.

_Cua , cua kìa. Để tớ. Uyên xắn hai ống tay áo, rồi đi từ từ đi tới chụp. Tôi và Linh thì nhìn xem thành quả của Uyên ra sao… Bỗng…

_Á đau, đau. Mày thả tao ra không? Thả tao ra. Uyên nhảy chân cao chân thấp , tay hất mạnh con cua ra. Tôi và Linh nhìn mà ôm bụng cười. Còn Uyên thì nhăn mặt vì đau. Đôi tay trắng giờ thay bằng một màu nâu sẫm của bùn.

_Còn cười nữa à ! Uyên phụng phịu, đôi mắt long lanh nhìn tôi.

_Hì, không sao. Ai bảo cậu bắt làm gì? Tôi nín cười cố gắng nói ra từng chữ.

_Nhớ đấy…. Hứ

……….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.