Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo – Ba mẹ và cả nhà tôi vào ăn cơm. – Botruyen

Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo - Ba mẹ và cả nhà tôi vào ăn cơm.

Ba mẹ và cả nhà tôi vào ăn cơm.
_Thức ăn hôm nay ai nấu mà ngon thế? Ba tôi nhai nhồm nhoàm nói.
_Dạ chị Linh đó ba, chị ấy nấu ngon tuyệt. Bé Cún nói.
_Thằng Quân nhìn đó khi nào mà kiếm vợ nhé. Giống tiêu chuẩn như bé Linh ấy. Không là tao không cho lấy. Ba tôi quay sang nói.
_Vâng. Con sẽ kiếm người vợ hơn Linh nhiều. Tôi vừa nói xong thì nhận được ánh mắt như thách thức của Linh
_Nhớ đấy. Mẹ tôi thêm vào.
_Mà con với Linh lúc nào ra Hà Nội thế? Mẹ tôi gắp thức ăn cho tôi nói
_Dạ tối mẹ. Tôi đáp
_Thế chiều nay hai đứa đi đâu chơi đi. Rồi tối lại bắt xe ra. Ba tôi nói
_Vâng, tí dẫn tớ đi chơi nha Quân. Cả bữa ăn Linh mới phát biểu một câu.
_Ừ.
Ăn xong tôi dẫn Linh tới một nơi. Những lúc buồn hay lúc vui tôi đều thường chạy ra đấy.
_Linh đi với tớ đến chỗ này nha. Tôi nói
_Ok, đi liền. Linh hí hửng
Tôi và Linh sải bước trên con đường đất.
_Híc, mỏi chân quá. Linh cằn nhằn, mồ hôi thì tuôn ra. Đi giữa trưa mà trời nắng như thế này không cằn nhằn mới lạ.
_Cố gắng tí nữa đi. Gần tới rồi. Tôi nói.
_Hức.
Đi một lúc cũng tới, một bờ đê hai bên là một hàng tre, phía dưới là một con sông. Tôi và Linh bước tới ngồi xuống một hàng tre. Những ngọn gió ngày hè thổi vào những cành,lá tre tạo nên những âm thanh rì rào rất vui tai.
_Linh cậu thấy dòng sông đang chảy kia không? Tôi nhìn Linh rồi hướng mắt xuống dòng sông.
_Có
_Dòng sông không chảy lại hai lần bao giờ giống như quá khứ cũng thế. Quá khứ đã lâu cũng nên để nó vùi sâu đi. Không nên để cái gì trong quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai. 10 năm trước có một cô bé hồn nhiên, trong sáng, ngây thơ, vui vẻ nhưng vì một số lí do nào đó cô bé ấy đã trở nên lạnh lùng, vô cảm. Tớ rất mong cô bé ấy sẽ trở lại bình thường như lúc trước. Ba mẹ cô bé ấy cũng sẽ vui hơn khi nhìn thấy cô bé ấy mỉm cười. Nếu lúc nào cô ấy Buồn tớ rất sẵn sàng ở bên cạnh an ủi. Nếu lúc nào cô ấy khóc tớ sẽ luôn là bờ vai cho cô ấy dựa. Tôi nhẹ nhàng nhìn Linh nói.
_Huhu, hức. G.i.á n.h.ư l.ú.c…đ.ó. T.ớ k.h.ô.n.g đ.ò.i m.u.a. K.e.o t.h.ì b.a m.ẹ đ.ã k.hô.n.g p.h.ả.i r.a đ.i… Lỗi là ở tớ. Linh khóc oà lên,những giọt nước mắt long lanh lăn xuống má.
_Cậu đừng nghĩ thế? Lúc đó cậu còn nhỏ mà. Cái gì cũng được ông trời sắp xếp rồi. Cậu đừng tự trách mình, đừng tự làm khổ mình, đừng tự giấu mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng đó. Hãy sống bằng tất cả niềm vui mà cả gia đình dành cho cậu. Ba mẹ cậu ở trên trời cũng sẽ mỉm cười. Nếu cậu cứ tự nhốt mình trong cái quá khứ thì sẽ không lớn lên được đâu. Ba mẹ và cả gia đình cậu sẽ thất vọng vì cậu. Vì thế tớ mong rằng ai đó sẽ quên cái quá khứ đau khổ kia và trở lại thành một cô bé hồn nhiên như xưa. Tôi nói và nhìn vào mắt Linh.
_Huhu. Tớ nhớ ba , tớ nhớ mẹ lắm…huhu. Linh hai hàng nước mặt chảy xuống nhỏ ôm lấy tôi rồi gục và ngực tôi để khóc. Tôi biết Linh rất đáng thương cần người khác quan tâm chăm sóc.
_Ngoan. Cứ khóc đi, rồi mai tớ với cậu về thăm ba mẹ. Tôi xoa xoa đầu Linh.
_Hức…hức…hức. Linh nấc rồi ngủ thiếp đi trên người tôi lúc nào không hay biết.
Tôi lại nhìn xuống dòng sông, dòng nước trong xanh chảy đi cuốn đi bao nhiêu nỗi buồn, niềm vui trên đó. Tôi mong rằng Linh cũng thế, sẽ thoát khỏi được cái quá khứ đau lòng… Ngồi im để nhỏ ngủ, tôi thì nóng lắm trời mùa hè mà có người ôm. Mồ hôi thì cứ tuôn ra, nhưng vẫn chịu khó không nhúc nhích để nhỏ ngủ. May là có ít ngọn gió mát thương tôi cứ thổi làm tôi mát thêm chút ít… Nhìn lên trời tôi thở dài…
_Ngày mai lại một ngày dài đây…

Cố lên Linh nhé.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.