Những Người Mẹ – Chương 3: – Botruyen

Những Người Mẹ - Chương 3:

…nhưng mà để làm gì , Vũ đâu còn ý nghĩ gì trong mắt mẹ nữa .
_ Đã nói là không sao mà ! – Vũ lập lại
_ ừ…không sao thì tốt …- nàng nói khẽ .
_ có chuyện gì thế ! – Vũ thận trọng nhìn mẹ
_Không có gì …chuyện lúc sáng…mẹ…cảm ơn con nghen…thực tình mẹ không biết hai người đó là ai cả …
Nhìn ánh mắt buồn tủi của mẹ , Vũ không nỡ nói thêm những câu làm Kiều buồn nữa , nằm xuống , Vũ vẫn quay lưng về phía Kiều vờ như không muốn nghe nàng nói thêm nữa …Kiều biết con trai vẫn đang giận mình , nàng không biết nói gì thêm , chỉ biết lặng lẽ bỏ về phòng…

Sáng hôm sau , vừa bước xuống nhà , Vũ đã rất bất ngờ thi thấy có tiếng xào nấu từ phía nhà bếp , thì ra là Kiều đang nấu bữa sáng , nàng đang tìm cách chiếm được tình cảm của con mình bằng cách làm tròn bổn phận người mẹ , vừa thấy Vũ nàng đã tươi cười
_ dậy rồi hả Vũ , ăn sáng đã con…
không thể tin vào mắt mình là mẹ đang nấu bữa sáng , cậu run rẩy dựa vào thành cầu thang , cậu đang thắc mắc tại sao mẹ cậu lại quay ngoắc 180 độ như vậy . Dù sao điều đó cũng làm Vũ thật sự xúc động . Bước xuống cầu thang , cậu giả vờ đi tìm cái gì đó nhưng không biết phải tìm gì , thực ra mắt cậu vẫn đang liếc về phía mẹ , thật đáng yêu và thân thương làm sao , nếu như là ngày xưa , cậu sẽ không ngần ngại chạy đến hỏi mẹ đang nấu gì và đòi thử một miếng nhưng tiếc là bức tường mặc cảm trong cậu còn quá lớn .
Kiều cũng liếc sang đưa con của mình , và vô tình hai mẹ con bắt gặp ánh mắt nhau , Vũ vội vã quay đi lên lầu , con kiều thì cũng khẽ cười trước sự ngại ngùng của đứa con
bước lên phòng Vũ, liếc nhìn vào phòng , nàng sững sờ , trước mặt nàng là Vũ đang trần truồng , thì ra cậu đang thay đồ đi học , nhìn bắp tay cơ vai lực lưỡng trên người Vũ , nàng nhận thấy giờ đây con nàng đã thành một thanh niên trai tráng thực thụ , nàng quay đi ngượng ngùng ko dám nhìn tiếp nữa , mặt nàng đỏ bừng bừng lên vì ngượng , chưa bao giờ náng thấy một cơ thể đàn ông nào đẹp như vậy , những ý nghĩ đen tối lại bắt đầu ám ảnh nàng , lấy lại bình tĩnh nàng lên tiếng
_ vũ ơi , xuống ăn sáng con
_ biết rồi ! – Cậu đáp trổng không , nhưng trong lòng cậu đang rất vui sướng vì đã lâu rồi mới được mẹ nấu bữa sáng …
Rồi mọi chuyện cũng diễn ra êm thấm , ngồi vào bàn ,đối diện mẹ ,Vũ tỏ ra dè dặt …biết con còn ngại , Kiều đứng dậy , giả vờ vào bếp uống nước , từ trong bếp Kiều đã thấy Vũ chộp ngay lấy cái bánh mì và dĩa thịt bò hầm đậu rồi ăn ngấu nghiến , cũng vì từ hôm qua đến h Vũ chưa được ăn gì ngoài một gói mì tôm , nước mắt Kiều rơi nghẹn ngào khi thấy đứa con mình ăn như một kẻ đói khát lâu ngày như vậy , nàng giận bản thân mình biết bao khi không hiểu bấy lâu nay mình đã vì sự ích kỉ của bản thân mà bỏ rơi một đứa con trai đang tuổi trưởng thành phải sống từng ngày không có sự chăm sóc của mẹ . nàng tự hứa với mình sẽ không để cho Vũ phải chịu đựng thêm sự cô độc lần nào nữa , rót ly nước cho con , nàng khẽ bước lại gần , Vũ vẫn đang ăn nhồm nhoàm…
Ngước lên , Vũ nghẹn ngào khi thấy Kiều đang đứng bên cạnh , trên tay cầm ly nước , Kiều đặt xuống cạnh vũ
_ từ từ thôi con, nghẹn bây giờ , uống chút nước đi
vũ thấy thật xấu hổ khi bị mẹ trông thấy kiểu ăn uống như một kẻ ăn mày của mình , cậu cầm ly nước uống vội rồi cầm cặp chạy thẳng ra khỏi nhà , đằng sau vẫn còn nghe tiếng của Kiều
_ Đi từ từ thôi con…

Đứng trên xe bus , cậu không còn bực bội vì bị xô đẩy nữa , mà cậu đang hạnh phúc hơn bao giờ hết vì mẹ cậu đã trở lại như ngày xưa , một người mẹ dịu dàng ân cần với con cái như khi còn ở nhà cũ . Cả ngày hôm đó cậu cứ cười một mình , làm cho cô bạn gái hỏi này nọ nhưng cậu không nói mà chỉ cười vì trong lòng cậu đang tràn đầy hi vọng về một mái ấm gia đình có vòng tay chăm sóc của mẹ . H đây cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh để được gặp lại người mẹ xinh đẹp của mình …
Tiếng trống trường cuối cùng đã vang lên , không chờ ngọc như mọi ngày nữa , cậu chạy biến ra khỏi lớp , leo lên xe bus ,rồi chạy hết tốc lực từ trạm xe bus về nhà , trời nắng nóng làm mồ hôi cậu túa ra như tắm nhưng điều đó vẫn không làm cậu khó chịu vì cậu biết mẹ đang nấu cơm chờ mình ở nhà
Vừa đẩy cửa vào nhà , cậu đã nhìn vào kính và điều chỉnh gương mặt mình từ hớn hở trở lại thành lạnh lùng để đánh lừa mẹ , rồi hiên ngang bước vào nhưng , mọi hy vọng trong cậu chợt tắt ngấm khi trước mặt cậu là một cảnh tượng làm cậu choáng váng
trên bộ sa lông trong phòng khách , người mẹ mà lúc sáng đã gieo trong cậu bao nhiêu hy vọng h lại đang trần truồng nằm cong người như một con điếm để cho một gã đàn ông từ phía sau đâm buồi vào liên tục , gã đàn ông đó không phải ai khác đó chính là Bố của Ngọc . ông Chiến
Cái cặp rơi tuột khỏi tay vũ xuống đất làm hai kẻ dâm loạn trên ghế đẩy nhau ra .
_ Trời ! – Kiều thốt lên khi thấy trước cửa là Vũ với gương mặt đầy bàng hoàng đang nhìn nàng , chụp vội cái váy ngủ mỏng tanh , Kiều cố che chắn cơ thể lõa lồ của mình trước ánh mắt của con trai, gã đàn ông cũng vội vã tóm lấy quần áo rời bước vào góc nhà mặc vào . Không biết nói gì nữa khi mà mọi hy vọng về một tương lại tươi sáng đã hết , Vũ thẫn thờ bước đi từng bước như người vô hồn lên từng bật thang rồi vào phòng khóa trái cửa lại…
Dưới nhà , ông Chiến cũng đang thấp thỏm lo sợ , đơn giản là vì gã chính là cấp dưới trong công ty của ông Quang, một tay sai đắc lực của Quang , từ ngày được Quang nâng đỡ gã đã thăng tiến như diều gặp gió , từ một anh sinh viên quèn mới ra trường , h gã cũng đã có một cơ ngơi trong tay từ khi lên chức phó giám đốc công ty ,và trong một buổi tiệc tất niên , lần đầu tiên Chiến được trông thấy vợ Quang , gã đã mê đắm sắc đẹp của nàng , nhờ biết cách lấy lòng người khác , gã đã nhanh chóng tán tỉnh được Kiều và những cuộc ân ái lén lút cũng diễn ra từ đó , một tháng qua khi Quang đi công tác ngoài Sài gòn , cứ cách mấy hôm gã lại đến nhà rước Kiều đi với lý do bàn bạc với các cổ đông trong công ty nhưng Kiều vừa lên xe , họ đã đưa nhau vào ngay khách sạn để gian dâm với nhau .
Hôm qua biết vợ mình đã đến đánh ghen trước nhà Kiều , Chiến vội vã tới thăm dò để xem thử Kiều có biết đó là vợ Chiến không, nhưng may thay nàng không hề biết chút gì về hai người đàn bà kia , và sau những lời an ủi nài nỉ , cuôi cùng Chiến cũng lột sạch được quần áo trên người Kiều ra và ân ái ngay giữa phòng khách . Nhưng gã không ngờ , hôm nay bí mật của gã và Kiều đã bị lộ tẩy bởi sự xuất hiện của Vũ , bạn trai của con gái gã , con của kiều ! H đây tất cả những gì Chiến có thể nghĩ đến là viễn cảnh u tối của mình khi thằng con của Quang nói cho quang biết về chuyện động trời này , lúc đó thì chắc chắn Chiến sẽ không còn con đường nào khác ngoài cuốn gói ra đi khỏi xứ này vì với ảnh hưởng của mình , Quang có thể làm tất cả để trừng phạt những kẻ phản bội mình !
_ Thôi , anh về đi ! Nhanh dùm em đi – Kiều dục Quang
_ Em…lựa lời…nói nó…giữ kín chuyện này nhé … lộ ra thì…anh với em….đều chết ! – Chiến sợ hãi nhìn Kiều
trong mắt kiều , h đây trong chiến mới thảm hại làm sao , khác hẳn với một kẻ lúc nào cũng vỗ ngực trước mặt nàng tự cao tự đại . Nàng bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã để mặt chiến muốn làm gì thì làm , những cố gắng làm lành với vũ mới nhen nhóm h đã tắt lụi .
Chiến vừa ra khỏi nhà , nàng đã bước vội lên phòng Vũ
_ Vũ …mở cửa cho mẹ con…mẹ…nói cái này …Vũ ơi…
Ko có bất kì âm thanh nào vọng ra …Kiều đập cửa và gọi tiếp , nhưng vẫn không có tiếng trả lời , nàng hình ảnh của nàng trong mắt Vũ h đây đã hoàn toàn bị sụp đổ , vừa giận bản thân mình vừa sợ Vũ sẽ tiết lộ cho chồng biết , nhưng nàng không biết phải làm gì lúc này , có lẽ đành phải chờ Vũ bình tĩnh lại …
Chiều dần buông xuống …
Đã hơn 5 tiếng kể từ lúc Vũ nhốt mình trong phòng , đứng trước cửa phòng Vũ , Kiều đang lo sợ không biết con mình đang làm gì trong đó mà không xuống để ăn hay uống nước , nhớ lại hình ảnh lúc sáng Vũ ăn ngấu nghiến vì đói , nước mắt nàng lại chảy ròng ròng vì thương con , giờ đây nỗi sợ duy nhất trong nàng không phải là chuyện nàng ngoại tình với Chiến bị bại lộ nữa mà là Vũ đang tự hành hạ mình vì lỗi lầm của chính nàng gây ra .
_ Vũ ơi..mở cửa cho mẹ đi con…mẹ biết mẹ sai rồi , con cứ ra đây cho mẹ xin lỗi , rồi con muốn chửi mắng gì mẹ cũng chịu , con đừng có hành hạ mình nữa…ra đây đi con .
Vẫn không có chút động tĩnh gì từ bên trong , chợt nàng nảy ra ý định , nàng biết nếu Vũ đói thì Vũ cũng sẽ không xuống nhà để ăn , nên nàng đem thật nhiều đồ ăn để trước cửa phòng vũ
_ Vũ , con đói thì ra ăn đi nhé , mẹ biết con ko muốn nhìn mặt mẹ lúc này , nên mẹ đi đây ….con cứ ra ăn đi , đừng ở trong đó chịu đói nhé … – nàng quay đi rồi nép bên bức tường và chờ đợi nhưng cách nàng nghĩ ra hoàn toàn không hiệu quả , Vũ vẫn im lìm trong phòng …
Ngồi đợi Vũ ra, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết .
Tiếng chuông quả lắc đồng hồ lại vang lên …
Kiều sực tỉnh giấc , nhìn đồng hồ , Kiều hoảng loạng lên khi biết đã hơn 9 h tối , vậy là đã gần nửa ngày Vũ nhốt mình trong phòng , đồ ăn trước cửa vẫn không mất đi thứ gì , h thì nàng bắt đầu sợ hãi cực độ , cứ nghĩ đến ánh mắt đau đớn của Vũ lúc sáng khi thấy nàng trần truồng trên ghế , Kiều lại đau thắt ruột , chưa bao h nàng thấy có tội với con như vậy , bây h điều khát khao nhất của nàng là được nhìn thấy Vũ , rồi nàng sẽ sẵn sàng quỳ xuống xin Vũ tha thứ và nếu Vũ có muốn mắng chửi sĩ nhục gì nàng cũng chịu , chỉ cần nàng thấy Vũ…
Quỳ trước cửa phòng , nàng tựa vào cửa và khóc
_ Con ơi…mẹ hối hận lắm , con ra đây đi , đừng tự hành hạ mình nữa , mẹ sợ lắm , mẹ biết mẹ đang chết rồi , con ra đây đi con…huhu…vũ ơi , con ra đây đi mà ….mẹ sợ lắm …mẹ chỉ có mình con thôi ….con đừng làm mẹ sợ mà ….
nước mắt nước mũi nàng chảy ròng ròng , chưa bao h nàng hoảng loạn như vậy trong đời mình , lần đầu tiên nàng sợ hãi tột cùng như vậy , nàng sợ Vũ có chuyện gì thì nàng sẽ mang tiếng nhục suốt phần đời còn lại và hơn hết là nàng lo cho tính mạng của Vũ …
” Đúng rồi ” – trong đầu nàng chợt nảy ra môt lối thoát ! đó là gọi điện cho bạn gái Vũ , chính là ngọc, con của Chiến , h đây chỉ còn mình Ngọc là có thể giúp cho nàng chuyện này ! Ko chần chừ gì nữa , nàng bước vội xuống nhà nhấc máy lên :
_ Alo – may mắn thay , người bắt máy lại chính là Ngọc ! nàng vội rối rít lên
_ Trời ơi ngọc ơi , vũ nó chết mất , giúp cô với ngọc ơi !
_ Trời , có chuyện gì thế cô !
_ Thằng Vũ , nó giam mình trong phòng cả ngày nay không ăn không uống gì hết , h cháu tới giúp cô thuyết phục nó đi Ngọc ơi
_Trời…sao vậy cô…trời…cháu tới liền , chờ cháu nghen !
Trên suốt quãng đường tới nhà Vũ , Ngọc cứ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với vũ , tại sao lúc sáng rõ ràng Vũ cười suốt cả ngày ,làm ngọc đến phát bực , h thì lại đóng cửa nhốt mình ở nhà , càng nghĩ Ngọc càng không hiểu có chuyên quái quỷ gì đang diễn ra , chỉ có khả năng duy nhất : Vũ bị điên ! vì chỉ có người điên mới khóc cười thất thường như vậy , nhưng cô đâu ngờ , kẻ gây ra tình cảnh bi thảm của Vũ lại chính là người bố thân yêu của cô !
Vừa tới nhà vũ , Ngọc đã thấy mẹ vũ đứng trước nhà nước mắt dàn dụa
_ Trời , ngọc ơi , nhanh lên cháu
_ Vũ đâu cô !
_ Trong phòng ấy , từ lúc đi học về đến h nó ở lì trong đó
_ Nhưng mà tại sao vậy , rõ ràng lúc sáng đi học cháu thấy Vũ rất vui mà , từ lúc vào lớp đến lúc ra về cứ ngồi cười suốt , cháu hỏi sao không nói, cứ cười như có chuyện gì vui lắm mà , sao h lại vậy !
_ Trời ơi ! – Kiều bàng hoàng thốt lên ! Nàng gục xuống trên bật thang …những lời ngọc nói như nhát dao đâm xuyên qua tim Kiều , có ai ngờ rằng đứa con luôn lạnh lùng trước mặt nàng chỉ là giả vờ , chỉ một bữa sáng thôi mà lại làm nó hạnh phúc đến mức cười cả ngày vậy ư ! Kiều òa khóc nức nở
_ Trời ơi…huhu…tôi sống làm gì nữa hả trời ! – nàng gục đầu vào thành cửa than khóc , chỉ nghĩ đến cảnh Vũ cười hạnh phúc vì được một bữa sáng do mẹ nấu thôi , Kiều đã thấy mình độc ác tàn nhẫn đến mức nào khi bao nhiêu ngày qua , Kiều đã làm mất đi trong cuộc đời Vũ bao nhiêu là bữa sáng hạnh phúc như bữa sáng nay …tim nàng thắt lại vì nhớ đến hình ảnh Vũ ngồi một mình trong bóng đêm cặm cụi ăn mì , rồi sáng nay lại nhai ngấu nghiến bánh mì sau lưng nàng , Kiều càng khóc lớn hơn khi nghĩ đến cảnh con mình phải âm thầm chịu đói chịu khát còn mình thì suốt ngày tiệc tùng ở mọi lúc mọi nơi , gặp gỡ người này người nọ , suốt ngày nghe những lời phỉnh nịnh của không biết bao nhiêu gã đàn ông cốt chỉ để đươc lên giường với nàng , rồi những cuộc vui thâu đêm suốt sáng khiến cho nàng ko bao h về nhà truoc 12 h đêm và sáng dậy ko bao h sớm hơn 9 h sáng… ….tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà im ắng , bên cạnh ngọc bối rối không hiểu mình đã nói gì sai mà lại làm Kiều nức nở đến vậy , cuối xuống , ngọc ko biết làm gì khác ngoài an ủi Kiều _ Cô…bình tĩnh đi …để cháu lên gọi Vũ ra…không sao đâu cô …
dìu Kiều lại bàn , ngọc rút trong túi ra bịch khăn giấy đưa cho Kiều lau nước mắt
_H cô cứ ngồi đây đi , để cháu lên xem sao
_Không, để cô đi cùng , lỗi là ở cô – Kiều níu tay ngọc đứng dậy , cả hai vừa định bước lên cầu thang thì : Xoảng ! -tiếng bát đũa vỡ vang lên …cả hai nhìn nhau không hiểu chuyện gì
_Vũ…nhanh lên cháu , chắc có chuyện gì rồi – không suy nghĩ gì nữa , cả hai chạy một mạch lên cầu thang
Trước cửa phòng vũ , đồ ăn văng lên tung tóe , chén bát văng khắp nơi , và cánh cửa phòng đã mở…
_Trời…chuyện gì vậy …Vũ ơi…con … – cả hai vội vã chạy vào …và kinh hoàng khi thấy trên sàn nhà Vũ nằm đó , thoi thóp thở …
_Trời ơi là trời ! -cả hai hét lên kinh sợ , Kiều lao tời ôm đầu vũ đặt vào lòng khóc lớn : Con ơi là con , sao vầy nè con….huhu…nói gì với mẹ đi Vũ…
_vũ ơi sao vậy vũ – Ngọc cũng khóc thét vì sợ …còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì ngọc đã phải chứng kiến cảnh bạn trai mình đang nằm bất động mà không biết vì điều gì
Mở mắt ra…Vũ nói lời cuối cùng trong hơi thở yếu ớt : Sao…mẹ…khóc… – cậu ngất đi trên tay Kiều…
Đã hơn một ngày Vũ từ lúc Vũ bất tỉnh vì kiệt sức , và từng giờ trôi qua Kiều vẫn ngồi túc trực bên giường Vũ không rời , nàng biết chính nàng là người gây ra nghịch cảnh này , nhìn đứa con mà mình dứt ruột đẻ đau nằm bất động trên giường bệnh , Kiều lại quặng lòng đau nhói , vén mái tóc của Vũ lên , đã lâu lắm rôi Kiều mới có cơ hội được ngắm nhìn con mình ngủ , dù cho giấc ngủ ấy đến thật nghiệt ngã , gương mặt mang nét đẹp lạnh lùng của Vũ h đã không còn , trông vũ lúc ngủ thật hiền lành làm sao , đặt tay lên ngực Vũ , Kiều muốn cảm nhận nhịp tim đang đập mãnh mẽ trong lồng ngực con trai mình và nàng tự hỏi làm sao để Vũ có thể dẹp bỏ hết những oán hận của Vũ dành cho nàng và bộc lộ tình cảm chân thật của Vũ cho nàng biết , vì nàng tin chắc rằng đằng sau gương mặt lạnh lùng, ánh mắt né tránh của Vũ là cả một tình yêu nồng ấm của con trai dành cho mẹ , câu nói cuối cùng của Vũ đã nói lên tất cả : sao…mẹ khóc…. !
Cứ nghĩ đến cảnh Vũ gượng dậy khỏi giường khi nghe tiếng nàng khóc dưới nhà , Kiều lại cám thấy mình đáng chết đến nhường nào , bao ngày qua nàng cứ nghĩ Vũ đã lớn và cần không gian riêng , mặc khác nàng cũng muốn có cuộc sống của riêng mình , và nàng nghĩ chỉ cần đưa cho Vũ những tờ Polyme xanh đỏ tím vàng thì sẽ làm con hài lòng như những đứa khác ! nhưng h nàng nhận ra Vũ hoàn toàn khác biệt , tất cả những gì cậu cần chính là hơi ấm từ tình mẹ , dù giờ đây vũ đã 18 tuổi , nhưng tâm hồn Vũ vẫn như một đứa trẻ ngày nào , cần được sự chăm lo vỗ về của mẹ hơn là những đồng tiền vô tri kia …
Và cả ngày hôm đó , người ta cứ thấy bà phu nhân xinh đẹp của Quang đại nhân cứ xiết chặt tay đứa con quý tử mình , nước mắt cứ ướt đẫm mi , thỉnh thoảng áp trán áp mặt vào người con…ai cũng cảm động trước những cử chỉ đầy yêu thương của Kiều , nhưng không ai nghĩ rằng chỉ mới ngày hôm qua , chính Kiều đã làm đứa con mình ngã quỵ trong tuyệt vọng , tương lai mờ mịt đang ở trước mắt kiều vì khi Quang về đây , nàng có 10 cái miệng cũng không thể giải thích được tại sao thằng con quý tử của ông lại có thể nhập viện vì kiệt sức trong đói khát !

Về đến nhà , ngọc nằm phịch xuống nệm mệt mỏi , cả đêm qua Ngọc cùng với kiều cứ túc trục bên giường của vũ đến khi bác sỹ kết luận là không sao và kiều khuyên Ngọc ra về để sớm còn đi học , dù rất mệt mỏi nhưng sáng nay có tiết kiểm tra anh văn nên Ngọc không thể nghỉ được , vừa cầm cặp xuống nhà thì ngọc đã gặp Bố mẹ mình đang ngồi dưới nhà , nhìn nét mặt lạnh lùng của họ , cô lại tự hỏi mấy ngày nay không biết trong nhà có chuyện gì mà ba mẹ cô cứ lạnh nhạt như người dưng với nhau ,rồi đêm đến tiếng cãi vã lại phát ra từ phòng họ . Vừa thấy cô , bà Hồng mẹ ngọc đã mắng
_ Cô đi đâu mà đến gần sáng mới mò về thế hả , hôm qua tôi mệt nên ngủ quên không biết chứ tôi mà biết thì cô chết với tôi !
_ Mệt má quá , đi giúp người ta chứ đi đâu !
_ giúp ai , ai làm gì mà phải giúp !
_ Thì thằng Vũ con ông Quang chứ ai !
Vừa nhắc đến tên Vũ , Chiến đã đánh rơi tờ báo trong tay , liếc mắt về phía con gái mình, gã nghe ngóng
_ Nó làm sao mà phải giúp !
_ Ai biết đâu , tự nhiên nó đi học về rồi giam mình trong phòng không ăn không uống gì nên ngất xỉu , phải đưa vào bệnh viện cấp cứu kìa !
_ Trời – Bà Hồng bàng hoàng – thật…không con !
_ Con nói dối mẹ làm gì , không tin mẹ gọi điện hỏi bà Kiều mẹ nó coi ! cả đêm ngồi canh cho mẹ nó đi làm thủ tục thuốc thang này nọ mệt gần chết đây nè !
Vừa nhắc đến tên Kiều , bà hồng đã trừng ông Chiến một cái tóe lửa . Chiến vội bỏ tờ báo xuống giả vờ ngạc nhiên
_ Đến thế cơ à ! mà có chuyện gì thế , sao nó làm vậy ?
_ Đã nói con không biết rồi mà , lấy xe chở con đi học đi , trễ rồi nè
_ Ùh ..
Cả quãng đường đi đến trường Ngọc, trong đầu Chiến cứ hoang mang vì lo sợ , không ngờ giờ đây mọi việc lại trở nên rối rắm đến vậy , không ngờ thằng Vũ lại tức giận đến mức tuyệt thực cả ngày, giờ thì hay rồi, ông Quang về mà điều tra ra thì …. cứ nghĩ đến đó , hai tay Chiến cứ run lên cầm cập không cầm vững tay lái nữa . Chở Ngọc đến trường xong , ông cũng quay về công ty …xe đi qua đoạn đường vắng , vì trong đầu mãi nghĩ đến tương lai đen tối của mình, chiến đã mất tập trung , vừa đi qua con đường đất ghề , từ trong ngõ , một người bán trái cây dạo vừa đạp xe lao ra làm chiến bất ngờ , và chiếc Honda Civic của ông lao đến húc thẳng vào người đàn bà tội nghiệp , không kịp kêu lên một tiếng , bà ta văng ra khỏi chiếc xe cọc cạch nằm bẹp dí trên đường , những cái cam từ trong giỏ đổ ra lăn long lóc khắp nơi .
Màn đêm buông xuống làm cho cái oi bức của ngày hè dịu đi bớt . Trong căn phòng đặc biệt của bệnh viện nơi Vũ nằm tỉnh dưỡng , Kiều vẫn ngủ đang gục đầu trên người vũ ngủ say , cả ngày ngồi canh vũ không dám rời đi đâu , h thì kiều cũng đã thấm mệt …mở mắt ra , Vũ khẽ nhúc nhích người cho đỡ mỏi , thật ra cả ngày nay , Vũ đã tỉnh giấc mấy lần , nhưng vì có Kiều ngồi bên cạnh , Vũ không dám mở mắt , cũng vì Vũ còn đang giận mẹ nên không muốn nói chuyện với Kiều trong lúc này , mặt khác , tuy tức giận là vậy nhưng nước mắt kiều cứ nhỏ xuống ướt đẫm ngực Vũ, cậu biết kiều đã thực sự hối hận . Trước sự ôm ấp ve vuốt của Kiều , bức tường băn giá giam hãm trái tim cậu cũng đã sụp đổ, h thì cậu hoàn toàn tin rằng trong kiều luôn luôn dành cho Vũ một tình yêu thương mãnh liệt , dù cho cuộc sống đầy cạm bẫy có làm tình yêu ấy phôi phai nhưng tất cả vẫn còn nguyên vẹn . Vũ gần như nín thở khi Kiều khẽ nhúc nhích , rồi lại chìm vào giấc ngủ ngon lành , nhìn khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp như thiên thần của mẹ , Vũ lại thấy mẹ đáng thương biết bao , nhớ lại có lần Vũ chứng kiến cảnh ông Quang nạt nộ chửi mắng Kiều khá thậm tệ khi thấy Kiều đi nhờ xe của một gã đàn ông xa lạ về , Vũ còn nhớ y nguyên cảnh kiều nép mình vào góc tường khóc lóc sợ hãi khi bị ông Quang dồn ép , dù lúc đó Vũ cũng muốn ngăn ông Quang hành hạ kiều nhưng Vũ cũng hiểu rằng chính mẹ mình đã sai khi bỏ bê gia đình . khẽ cựa mình , Kiều làm vũ nóng cả người khi hai bầu ngực của nàng áp lên tay Vũ , vừa ngượng nhưng vũ cũng sướng rân rân lên vì đã lâu rồi tay vũ mới được chạm vào ngực mẹ, nhớ lại ngày xưa còn ở nhà cũ , nhà có 3 chị em , nhưng lúc nào vũ cũng được mẹ cưng chiều cho ngủ chung rồi mỗi khi Vũ không ương bướng , lì lợm nghịch phá không chịu ngủ , chỉ cần Kiều cởi nút áo ra là Vũ lại ngoan ngoãn nằm xuống cạnh mẹ để áp mặt vào hai bầu
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.