Những bì thư , hoàn toàn trống rỗng , ko có gì trong đó , nhưng chắc một điều là chiếc đĩa này sẽ có dữ liệu vì ai điên lại cất một chiếc đĩa trắng kĩ thế , vừa định lại máy tính bỏ đĩa vào đầu đọc thì nàng nhận ra những dòng chữ của em mình chi chít trên những mặt giấy của cuốn sổ , bỏ cái đĩa xuống , nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu dở trang đầu tiên ra …
Ngày …tháng …năm
“tui hận chị…chị đã hứa là ko vào sg học vậy mà chị vẫn đi , tui mong chị chết trong đó luôn đừng có về đây nữa ! “
Trang đầu tiên của cuốn nhật kí , chỉ có một dòng,và nó làm Lan tức điên lên , ko ngờ đứa em trai mà lâu nay mình yêu quý lại trù mình chết ! thật thất vọng làm sao !
nén giận , nàng lật tiếp sang trang hai
ngày than năm…
” khốn nạn ! nhà gì mà vắng tanh như cái nhà hoang , nhà hoang còn có ma , có trộm cướp nó ở , còn nhà này thì , cút hết đi ”
ngày thang năm
” Ngọc là đồ phản bội , phản bội như những người đàn bà khác trên đời này , mới hôm trước còn mở miệng ra là nói anh anh em em này nọ với , h đã đi chơi với thằng quân , cút hết đi , mình cũng ko thèm đồ dối trá phản bội như vậy , ngọc cũng chẳng khác gì những người trong nhà mình…vậy mà mình đã có lúc nghĩ trên đời này chỉ còn có thể tin tưởng ở mình ngọc …ngọc nói là do mình …nhưng mình hỏi tại sao thì ngọc ko nói…cũng như lúc chị đi , mình hỏi tại sao lại bỏ mình…chị cũng ko nói…còn người mẹ kia thì…mình ko cần hỏi…vậy là do mình hết ư…mình đã làm gì sai…ít ra cũng cho mình biết chứ “
Sóng mũi Lan chợt cay cay…nàng chợt nhớ đến cai đêm Vũ và nàng chia tay ở phi trường , cả ngày hôm đó vũ mất hút, và nàng đã định hủy chuyến bay để đi tìm em , cuối cùng vũ cũng đến, và hỏi nàng một câu duy nhất và nàng đã ko trả lời được…hình ảnh cuối cùng của vũ là đôi mắt đỏ ngầu và sưng tấy của em ….
ngày tháng năm..
” khốn nạn, có một người mẹ như vậy , thảo nào chị ko muốn ra đi là phải , bà ta làm mình ko còn dám nhìn mặt ai nữa , ko biết đây là lần thứ mấy mình chứng kiến cái cảnh khốn kiếp ấy …mình thề nếu có lần sau nữa thì mình sẽ để cho người ta chửi mẹ một trận cho biết mặt , mình sẽ ko ngăn cản nữa…ko biết trong đó chị có nhớ mình ko…chắc là ko rồi…thoát khỏi đây thì sướng quá mà …”
ngày tháng năm
” mấy ngày nay tự nhiên ruột gan cứ nóng bừng bừng, ko biết bà chị trong đó có chuyện gì ko , tự dưng mấy đêm nay cứ mơ thấy bả về đây ngồi khóc huhu…”
ngày thang nam
” chị ơi , sao chị ko gọi điện cho em nữa hả chị , lần trước em nóng giận lỡ lời thôi chứ em ko có ý gì đâu ,chị đừng giận em mà , đêm nay chị nhớ về nữa nghen , có chuyện gì buồn cứ kể em nghe , rồi em gãi lưng đấm lưng cho chị nhen…”
Gấp cuốn sổ lại , Lan ko muốn những giọt nước mắt mình làm ướt những trang giấy trên cuốn nhật kí của Vũ thêm nữa , gục đầu xuống bàn , nàng òa khóc như môt đứa trẻ vì những dòng chữ viết lên bằng mực và nước mắt của em trai mình , những câu cụt ngủn thô ráp , ngôn từ bổ bã nhưng vẽ nên một thế giới u ám cô độc mà Vũ đang sống trong đó ngày qua ngày …
Lật tiếp ra nàng đọc
” chị ơi….em hận chị…tại sao chị ko nói chị bị bố ép đi sài gòn, con ly đã nói hết cho em rồi, tối nay em sẽ viết thư cho chị để xin lỗi chị , chị tha lỗi cho em nhen,em biết chị yêu em nhiều lắm , em cũng yêu chị , ko phải yêu đơn giản thôi đâu ”
” thư em viết rồi nhưng em ko gửi đâu , em biết nghe em kể lể thang khóc xong chị lại buồn ko học được, em biết chị cũng yêu em phải ko”
” hôm nay ông ba lại đánh chửi mẹ ghê lắm , em cũng muốn can nhưng em thấy mẹ đáng bị như vậy ”
” sáng hôm nay em thấy mắt mẹ sưng hết, chắc do khóc nhiều ,em cũng muốn hỏi mà ko dám , em biết chị cũng ghét mẹ, em cũng ghét nhưng mà…sao em thấy mẹ tội quá ”
” ba vừa đi xong , bả lại biến ra khỏi nhà liền, uổng công em tội nghiệp bả mấy ngày nay , em tưởng bả biết sợ rồi chứ , từ h em ko thèm quan tâm đến bả nữa ”
” chị ơi, chắc em…ko ghét mẹ nữa đâu…hồi sáng em giúp mẹ thoát khỏi tay mấy bà kia , mẹ nấu cơm cho em ăn, mà em làm bộ nên ko ăn , h nghĩ lại thấy tiếc quá ,ko biết mai bả có nấu nữa ko , chắc mai em kiềm chế ko được phải ăn quá, làm sao đây ”
” chị ơi , hôm nay em ra viện nè, mấy hôm nay em đang hù mẹ ghê lắm, chắc mẹ cũng sợ rồi, mới ban đầu em nghĩ mẹ làm vậy là do mẹ sợ em nói ra chuyện mẹ với ông chiến làm trò bậy bạ ngay giữa phòng khách nhà mình , nhưng cả đêm qua rồi hôm nay nữa , lúc em vào nằm trong bệnh viện , mẹ cứ khóc cả ngày , ,rồi ôm em nữa, sướng lắm ! em nghĩ chac là do mẹ còn thương em , lo cho em mới khóc như vậy…
cuốn nhật kí rơi ra khỏi tay Lan…
” Trời ơi ! thì ra tất cả là do người đàn bà đồi bại dưới kia mà em tôi ra nông nỗi này sao trời ơi là trời , vũ ơi , tại sao em lại chịu đựng những chuyện như thế này được hả vũ! thì ra tất cả là do người đàn bà ấy dày vò nó cả thể xác lẩn tinh thần , mình đã biết mấy hôm nay , bà ta đối xử tốt với nó và mình chỉ là đóng kịch , nhưng ko biết nguyên nhân tại sao , h thì mình đã rõ, dối trá ,tất cả là dối trá cả, vậy mà mình đã có ý định tha thứ cho bà ta “
cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, nhặt cuốn nhật kí lên , lan bước ra khỏi phòng với ý định sẽ đem trang những trang nhật kí này để kết tội người phụ nữ gây ra cho em mình những nỗi đau đớn đến tận cùng, nhưng vừa bước ra khỏi hành lang , Lan đã thấy Vũ bước lên , vừa thấy lan vũ đã định quay người định chạy , nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy trong tay lan vật gì đó quen quen , mở to mắt, cậu ko thể tin được đó chính là cuốn nhật kí của mình
_ Cái gì…cái..gì…trên tay chị… – cậu run rẩy thốt lên
_ chị…chị….- Lan cũng ko biết trả lời sao…
_ cái gì nói mau ! – Vũ hét lớn !
_là…nhật kí … – Lan run rẩy
_ sao ..sao…chị dám !
lao tới , Vũ giật mạnh cuốn nhật kí ra khỏi tay lan và chạy vào phòng đóng sầm cửa lại .
Từ dưới nhà , nghe có tiếng hét , Kiều vội vã chạy lên lầu thấy lan đang đứng đó vẻ mặt đầy sợ hãi , nàng hỏi
_ có chuyện gì vậy La n ?
vừa trông thấy kiều , cơn tức giận của lan lại nổi lên đùng đùng , nàng hét lơn
_ Bà đừng có đóng kịch nữa dùm tôi đi !
Kiều sững sờ , nàng ko hiểu nàng đã gây ra chuyện gì mà khiến lan nổi điên lên vậy
_ con…nói gì vậy …đóng kịch là sao ?
_ còn giả vờ nữa hả ! bà ra đường hại người chưa đủ hay sao mà còn về đây hại con của mình nữa !
_bốp ! – Một cái tát giáng thẳng vào mặt Lan , Kiều ko thể kiềm chế được nữa trước sự nhục mạ của lan dành cho mình , nàng bật khóc nghẹn ngào
_ cô…ko được xúc phạm tôi…toi là mẹ cô đấy !
cái tát đau đớn làm lan cũng bật khóc
_ Bà …ko xứng đáng làm mẹ tôi ! tôi hận bà ! – Chạy về phòng nàng đóng sầm cửa lại rồi úp mặt xuống giường òa khóc . bên ngoài hành lang , kiều cũng gục xuống dưới sàn nhà nức nở …những hy vọng về ngày