Những Người Con Gái Tôi Yêu – Chương 77: – Botruyen

Những Người Con Gái Tôi Yêu - Chương 77:

chap 69

Lúc này tôi thật sự không biết nên làm gì nữa, có nên cùng chị quan hệ nốt t đem nay không?
tôi sợ nếu quan hệ với chị đem nay sẽ khó có thể dứt ra được. cái quan hệ kiểu này đâu phải cứ nói bỏ là bỏ được đâu chứ.
tôi không làm gì cả, cứ ngồi im đó suy nghĩ còn chị chủ động ôm lấy cổ tôi rồi hôn ngấu nghiến như một người đàn bà đã lâu rồi chưa được làm tình….

tôi không biết từ lúc tôi làm tình với chị xonng đến giờ chị có kiếm thằng khác để làm không nữa. tại chị quá dâm đãng mà, ai biết đâu được.
chị mai từ từ luồn tay đân xuống xoa đũng quần tôi, nói thật là tôi chịu hết nổi rồi…một người con gái cứ ngồi nên đùi mình rồi hôn hít, uốn éo trên người mình, mông chị lại cọ sát vào đũng quần tôi nữa chứ.
Tôi thật sự đang đấu tranh giữa dục vọng và lí trí, nhưng lí chí đã thắng, do tôi sống một thời gian dài ở thời cổ trang nên cũng nhiễm ít nhiều nhưng thói quen , cách sông ở đó…
là nam tử hán đại trượng phu một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Tooi đã hứa với Hương là sẽ không tiếp tục quan hệ với chị Lan nữa là tôi sẽ làm được.

khi chi luồn tay vào trong quần tôi thì bị tôi cầm lấy và ngăn cảm.

– mình nên dừng tạ đây thôi!

chị Lan cũng bất ngờ khi tôi làm vậy, vì chị nghĩ vừa rồi tôi không phản kháng ý là đồng ý ngầm đó, chị nghĩ là chị hoàn toàn chinh phục được tôi vậy….

– Em chê chị xấu sao, chị không đủ sức hấp dẫn em sao?

-Em không có ý đó, chỉ là chị nên biết điểm dừng…nếu đêm này hai ta lại nảy sinh quan hệ thì chắc sẽ khó có thể chấm dứt hoàn toàn được.

– chị hiểu rồi, chị xin lỗi.

nối rồi chị Lan chạy ra mở cổng phóng oto chạy mất hút. Bỏ lại tôi đang nóng rực cả người trong cơn dục hỏa mà chị mang lại cho tôi.
Tôi chạy nên phòng tắm cho cơn dục hỏa nó chìm xuống…thật sự là rất khó chịu.

Tắm táp xong, tôi chạy xuống nhà pha gói mì ăn tạm cho đỡ đói, dù biết nấu ăn nhưng cũng lười vào bếp. ăn xong vào phòng làm việc của hương xem qua ít tài liệu để mai còn di bàn việc hợp tác với công ty kia.
ngồi một lúc bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. tôi cầm máy lên xem thì ra là chị Trang gọi.

-alo…chị trang đấy à?

– chị đây?..bộ không lưu tên chị sao mà còn hỏi vậy?

– Em đùa tí thôi…mà chị gọi em có việc gì vậy?

– không có việc gì không được gọi cho em à?

– được chứ, chị nhớ em thì cứ gọi cho em ?

– Đáng ghét!…ai nhớ em chứ?

– Em chỉ nói là chị nhớ em thì cứ gọi cho em, chứ em không nói là lúc này chị nhớ em mà?

– thôi chị không đoi co với em nữa, mấy bữa này đi đâu mà không thấy gọi cho cái Dung, làm nó suốt ngày hỏi chị có gặp em không?

Tôi thấy cái này thật ra là chị hỏi cho chị chứ chẳng phải hỏi cho dung đâu, chẳng qua chị lấy lí do vậy thôi chứ.

– Mấy bữa nay em có việc nên tuyên quang?

– ừ, mà lúc nãy chị thấy em vào siêu thị mua gì đó, định gọi em lại mà em chạy nhanh quá.

– à, em mua ít đồ nấu cháo cho ẹm, mẹ em vừa bị tai nạn giờ đang nằm viện, chờ con dâu đến chăm sóc đó?

– Mẹ em bị tai nạn có nằn không? Ngày kia chị rảnh chị vào thăm bác.

– vâng , thôi chị ngủ sớm đi1….-tôi cúp máy đọc qua một lần tài liệu rồi đi ngủ,

Sang hôm sau, tôi dậy ăn sáng, mặc một bộ vest rồi đến công ty, bộ vest này có lẽ đã lâu lắm rồi tôi không mặc…
đến công ty có thư kí riêng của Hương tiếp đón, tôi nhớ bà thư kí của hương tên Hường thì phải, thỉnh thoảng bà ấy có đến nhà tôi để lấy tài liệu cho Hương.

phi xe đến công ty, nhìn cahcs ăn mặc của tôi bảo vệ chỉ nghĩ tôi là khách hàng thôi.
Vào quầy lễ tân tôi hỏi một chị ở đó.

– Chị Hường , thư kí của giám đốc có ở đây không?

– Dạ, chị hường đang ở trên phòng thư kí ạ, xin hỏi anh là ai ạ, có cần tôi thông báo với chị ấy không ạ?

– Không cần đâu, tôi tự đi lên là được rồi?

Tôi vào thang máy ấn lên tầng 5, công ty này tôi cũng đã dến vài lần với Hương nên cũng nhớ dôi chút, vào phòng thư kí tôi gõ cửa.

– 'cốc' 'cốc' cho hỏi chị Hường có trong phòng không ạ?

– ai đấy, mời vào!

tôi đẩy cửa bước vào phòng thấy chị đang ngồi bên bàn làm việc với một đóng tài liệu. tôi tiến dần lại ghế và ngồi xuống.

– em là thành, con mẹ Hương.

– Chị biết rồi, Mẹ em hôm qua có gọi điện đến bảo từ hôm nay em sẽ đến công ty làm việc thay cho mẹ em.

– Vâng, em chưa biết nhiều nên nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn.

-em yên tâm đi, chị hứa sẽ giúp đỡ em hết mình, em hiện giờ là sếp của chị mà.

– Thôi không đùa nữa, mình vào công việc nhé chị?. em đã xem qua hợp đồng bên mình đề ra rồi…giờ chỉ cần xem bản kế hoặc họ đề ra và có đồng ý với hợp đồng này không hay còn gì cân thương lượng.

– Họ hẹn gặp ta 9H tại khách sạn, vừa ăn vừa bàn hợp đồng đó?

– vâng, thế cũng tốt ạ…mà bên đối tác của công ty lần này là ai đó?

– Chị nghe nói giám đốc của công ty kia là một cô gái tầm 30t, nghe nói tên nhưng, lầ con một trong gia đình giàu có ở hà nội, Lấy chồng sớm nhưng chồng mất do tai nạn giao thông cách đây 2 năm…

– Chị có vẻ quá hiểu về đối tác nhỉ.

– hì, làm ăn phải tìm hiểu đối tác chứ, thôi cũng sắp đến giờ rồi, chị em mình đi thôi?

– vâng.

tôi với chị xuống đi oto của công ty có tài xé đưa đón đàng hoàng lắm. Đến nhà hàng, xe dừng lại có nhân viên nhà hàng ra mở cửa xe giúp và hỏi.

– xin hỏi hai vị đã đặt bàn trước hay đến ăn luôn ạ?

– Chúng tôi đã đặt phòng 308 rồi.

– dạ, xin mời anh chị theo tôi.

tôi và chị Hường đi theo anh nhân viên này, đi lê tầng 3, tôi tháy một đứa trẻ chạy nhảy ở sảnh tầng 3…ban đầu tôi cũng không chú ý đến đứa bé này lắm đâu nhưng khi đứa bé này nó cầm quả bóng bay chạy từ hường thang máy chạy ra đúng bên này có một chị nhà hàng đang bê khay gì đó, tôi không biết khay gì nhưng thấy khói bay nghi ngút là biết rất nóng rồi….tôi lao thật nhanh lại đỡ lấy bé gái đó để bé không bị va vào chị nhà hàng đó…cũng tại hơi muộn nên khi tôi đỡ được bé ra thì chị kia cầm khay lảo đảo bắn ít nước vào áo tôi…Nhưng may là ít chứ không mà cả bát vào tôi hoặc bé gái kia thì đều tôi.

– Em không sao chứ?..-tôi hỏi bé gais

– em không ssao, cảm ơn anh nhé, nhưng áo anh bẩn hết rồi kìa.

Chị nhà hàng thấy vậy vội cúi đầu xin lỗi.

– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.

– thôi không sao đâu, chị mau đi làm việc đi, may mà bé gái này không bị bỏng là tôt rồi.

– tôi xin lỗi, cảm ơn anh.

Chị nhà hàng thấy tôi không truy cứu thì vội cảm ơn rồi rời đi. Tôi cúi xuống xoa đầu bé gái và nói.

– Em lần sau phải đế ý vào nhé, bố mẹ em đâu mà không để ý đến em vậy?

– em không có bố?…- mặt bé buồn hiu.

– Thế mẹ em đâu?

– Mẹ em đi bàn công việc rồi, bỏ em một mình ở đây….hay anh làm bố em đi?

– cái gì…em đùa à….anh mới có tí tuổi ssao làm bố em được?

– được mà, chỉ cần anh dồng ý là được…đi mà anh đẹp trai.

– Em mơi gặp anh lần đầu mà đã đòi anh làm bố rồi vậy á?

– Em thấy anh đẹp trai lại tốt bùng lên mới vậy. anh làm bố xong em giới thiệu mẹ em cho. Mẹ em xinh lắm.

– Thôi cho anh xin…mình làm anh em thôi nhé.

– không thích…- cô bé nhếch mũi lên một cái rồi đi mất.

tôi cũng chẳng biết nói gì luôn, đành đi lại chỗ chị hường, chị thấy tôi đi lại liền trêu.

– không ngờ em cũng tốt quá ha?

– chị không phải trêu em, chị đợi tí em vào nhà vệ sinh lau qua cái áo một tí?

tôi ní ồi đi vào nhà vệ sinh, do lúc vào nhà vệ sinh tôi mải cúi đầu xem vết bẩn trên áo quá lên không để ý biển nhà vệ sinh. vào nhầm mẹ nó nhà vệ sinh nữ thế mới đau chứ?
vào đó tôi thì không đi vệ sinh rồi, chỉ đừng trước gương lấy khăn lau vết bẩn trên áo thôi…vì đây là nhà vệ sinh tầng 3 của khách vip nên thường rất ít khách ra vào đi vệ sinh nhưng đen hay sao á, vừa lau được một lúc thì có một chị từ phòng vệ sinh nhỏ đi ra…nhìn thấy tôi ở trong đó chị hét toáng lên.

– aaaaaaaa…biến thái…sao cậu lại vào đây?

– em vào đây rửa cái áo, sao chị lại ở đây?

– đây là nhà vệ sinh nữ, cậu bị mù à…đúng là dồ biến thái…trông trẻ đẹp thế kia mà dê xồm.

– nhà vệ sinh nữ….

tôi nghe chị nói vậy thì nhắc lại, giờ mới để ý nhà vệ sinh này không có bệ đái dành cho nàm, tôi mới chạy ra cửa xem bảng tên thấy đây là nhà vệ sinh nữ thì mơi xấu hổ vc…chạy vào nhà vệ sinh nam gột lại cái áo ngoài nhưng mãi không sach nên cởi luôn ra mặc mỗi cái áo sowmi trắng thôi…
khi đi ra ngoài thì đúng lúc chị kia đi ra . tôi mở lời xin lỗi.

– em xin lỗi, do em vội quá lên đi nhầm nhà vệ sinh chứ không phải như chị nghic đâu?

– ừ, lần sau chú ý vào nhé,, không người ta lại nghĩ em biến thái đó.

Tôi xấu hổ đỏ mặt lên, chị thấy vậy không nói nhiều nữa liền đi mất.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.