Mình tái tạo lại nhân vật một tí nhé.
Ba Thành là ông Lâm – Giám đốc một công ty Bất động sản Danh Dương. Đã mất được 2 năm, Mẹ Thành là bà Hương – là phó giám đốc công ty ….hai người làm cùng công ty, gia cảnh ngang nhau. Lấy nhau về sinh được 3 đứa con.
Con trai lớn tên Quân 35t, đang là trưởng phòng một công ty phần mềm máy tính của nước Mỹ, anh quân đã có vợ là chị Lan 32t đang là phó phòng công ty xuất khẩu.
Chị hai là Phụng năm nay 28t, đang là một giáo viên trường Đại Học. Chưa có người yêu.
Thành Năm nay 19t, vừa đỗ trường đại học Kinh tế ở Hà nội…..
*******************
Từ sau vụ tai nạn đó, Thành vẫn nằm viện hôn mê mà chưa tỉnh, do chấn thương mạnh ở phần đầu…. mẹ của Thành vào buổi chiều đã chạy một mạch đến bệnh viện Bạch Mai nơi Thành đang nằm chữa trị.
– Bác sĩ, con tôi sao rồi, nhất định phải giữ lại sinh mạng cho nó, cho dù tốn bao nhiêu tiền bạc tôi cũng chịu……
Vừa đến bệnh viện, Bà Hương đã vội nắm lấy cánh tay của bác sĩ mà tha thiết cầu xin. Đối với đứa con út này, Bà Hương trong lòng rất thương yêu. Khi ở công ty nghe tin con trai bị tai nạn, bà đã ngất đi, trên đường về, bà cứ khóc mãi không ngừng.
– Cậu ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, trước mắt vẫn đang trong thời kỳ hôn mê sâu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Còn về việc đến khi nào mới tỉnh lại, tôi vẫn chưa nói trước được. Sau này có thể để lại di chứng gì không, tôi cũng không dám chắc, vẫn phải quan sát một thời gian nữa.
Bác sĩ Vương chủ trị cho Thành nói sơ lược về bệnh tình của hắn.
Ngừng một lúc, bác sĩ đột nhiên nói:
– Hai vị này, nói một câu không may thì , từ tình trạng ở hiện trường mà nói, Cậu ấy có lẽ đã sớm mất mạng rồi, tuy hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng như vậy đã là trong cái rủi có cái may rồi.
– Ông là bác sĩ, sao lại không biết đến khi nào nó tỉnh lại chứ ?
Bà Hương không hài lòng với cách trả lời của bác sĩ, mặt đầy kích động.
Bác sĩ Vương nhìn Thành đang nằm trong phòng cách ly, nhẹ nhàng thở dài:
– Bởi vì tôi là bác sĩ, nên tôi mới không dám nói bậy. Nói thật nhé, con của bà đúng là phước lớn mạng lớn, tôi nghĩ có thể cậu ấy sẽ không sao cả, nhưng bà cũng nên chuẩn bị tâm lý… còn kết luận cụ thể thì, phải chờ ba ngày sau…
– Lan à, chúng ta chuyển viện đi, bệnh viện này không được… chúng ta phải giúp cho con tỉnh lại.
Vẻ mặt của Bà HươngHương vẫn rất là kích động.
Lan nắm lấy bàn tay của mẹ chồng, nhẹ giọng an ủi:
– Mẹ đừng quá xúc động, em ấy sẽ không sao đâu, vị bác sĩ này nói đúng, em ấy có thể giữ lại được tính mạng đã là trong cái rủi có cái may rồi. Con đã hỏi thăm qua, trình độ của bác sĩ ở bệnh viện này không tệ. Não của em ấy đã chịu nhiều tổn thương, bây giờ không nên di chuyển, chúng ta hãy nhẫn nại mà chờ đợi … hãy tin vào bác sĩ, tin vào ý trí của em ấy.
Lan tuy rất lo lắng, nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
– Uhm, con trai ta nhất định sẽ không sao.
Bà Hương nói to một câu.
Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của mẹ chông :
-Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Mẹ đã quên là mạng của em ấy từ nhỏ đã rất cứng cỏi rồi sao, chuyện nhỏ như thế không thể quật ngã được con đâu.
– Đúng rồi, cái Phụng đâu ? Thằng thành xảy ra chuyện, mà sao lại không thấy bóng dáng nó đâu cả ?
Bà Hương dường như nhớ ra chuyện gì đó, tức giận hỏi.
Lan trước tiên lặng đi một chút, liền đó vội vàng đi hỏi bác sĩ và y tá, quả nhiên nghe nói là con gái chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.
– Đồ khốn nạn…! Làm việc còn quan trọng hơn cả em trai nó sao.
Bà Hương giận dữ, nói chính xác hơn, sự kích động của bà đã tìm được chỗ mà phát tiết ra:
– Gọi cho cái Phụng, hỏi nó xem lương tâm của nó có phải đã bị chó ăn mất rồi không.
Lan muốn nói đỡ vài lời cho em gái, nhưng nghĩ lại, lần này quả thật nó có chút quá đáng.
– Mẹ à , mình khoan tức giận đã, chắc là em Phụngcông việc quá bận rộn, cho nên…
– Im đi…!
Bà Hương giận dữ hét một tiếng, nói:
– Bận công việc cái gì, Làm giảng viên đại học có gì to tát, có thể quan trọng hơn tánh mạng của thằng Thành sao ? Lần này, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho nó.
Lan thấy mẹ mình giận thật, cũng chẳng dám nói thêm lời nào, vội vàng gọi điện cho Phụng.
Đúng như những gì Bà Hương nói, người chị Phụng này, đến giờ vẫn chẳng biết gì đến chuyện xảy ra với thằng Thành.
– Đồ khốn nạn, cho mày trong vòng nửa tiếng đồng hồ phải đến bệnh viện ngay, nếu không tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà..
*******†*******
Phụng tự lái chiếc mec, trên đường đi vượt cả đèn đỏ, chạy như điên cuồng vậy, vốn dĩ phải đến bốn mươi phút mới đến nơi, cô chỉ cần hai mươi phút đã đến.
– Mẹ, chị Lan…thằng thành nó sao rồi ?
– Đồ khốn nạn, mày còn biết quan tâm đến sự sống chết của em mày sao.
Bà Hương chỉ vào đứa con gái mắng:
– Tại sao trong nó xảy ra tại nạn, mày ngay cả một chút tin tức cũng chẳng biết, trong lòng mày còn có nó không, còn có cái nhà này không.
– mẹ…gần đây trường rất bận, nên……
Phụng cẩn thận giải thích cho mình.
– Im đi…!
Nói đến việc bận rộn, Hương càng tức giận hơn, mắng cô:
– Mày bận , mày bận à… chuyện của công việc thì quan trọng à , Lương tháng được 15-20tr có đủ tiền mua son phấn với quần áo cho mày không….nếu thằng thành nó có mệnh hệ gì…tao đuổi mày ra khỏi nhà….
Phụng ức lắm, nhưng không dám nói gì, tại biết mình có lỗi, với lúc mẹ đang tức giận không nên cãi lại……