Bác Mộc kể đến đây, tay run run lại với lấy chén nước, đưa lên uống cạn. Ông tôi nghe xong thì lặng im, trầm tư suy nghĩ, một hồi ông mới mở miệng:
– Nghe cháu kể truyện, thì mọi việc cũng khá là lạ, nhưng chưa chắc là có ma, có thể chỉ là một cơn ác mộng bình thường, chắc do dạo này sắp đến lễ hội của làng, cháu áp lực nên suy nghĩ nhiều quá mà thôi.
Bác Mộc cười khổ nói với ông tôi:
– Trời ơi, nếu chỉ đơn giản chỉ có thế thì cháu cũng không dám đến làm phiền chú, hôm đầu thì cháu cũng không có dám tin, cũng nghĩ như chú nói. Nhưng đến đêm thứ hai, rồi đêm thứ ba thì cháu chắc chắn 100%.
– Cái gì? Còn gặp 2 lần nữa cơ à? Cháu kể thử chú xem sao.
Ông tôi ngạc nhiên, bác Mộc liền bắt đầu run giọng kể tiếp:
– Đến đêm thứ hai khi cháu qua đình, đạp xe đến đúng đoạn hôm đầu cháu đi qua, thì xe tiếp tục lại bị tuột xích. Lúc đó cháu cũng hơi sợ, bởi không lẽ có thể trùng hợp đến như vậy. Nhưng vì có cái dớp hôm qua, nên cháu chẳng dám cúi xuống lắp lại, đành dắt bộ vào trong đình. Khi vừa xuống xe đi được một tí, thì cháu nghe thấy tiếng bước chân:
– Bịch, bịch, bịch.
– Cháu giật mình quay người lại phía sau, vì tiếng bước chân phát ra ở sau lưng cháu. Nhưng khi quay lại thì không thấy gì, lúc đó cháu cứ nghĩ mình thần hồn nát thần tính nghe nhầm, nên lại quay về phía trước, định bụng bước vào trong đình, thì tiếng bước chân ở sau lưng lại vang lên, lần này cháu nhanh chóng quay phắt lại vì nghĩ có ai trêu, nhưng lại một lần nữa thất vọng vì xung quanh không có ai. Thấy điều kì dị xảy ra, cảm thấy bất an trong lòng, cho lên cháu nhanh chóng dẫn xe mở cổng đình, chui vào trong đình chốt cửa chặt, trong suốt quá trình đó, tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng rõ, nghe điệu bộ rất dồn dập, và nó ở rất gần cháu. Lúc đó vì hoảng, khi vào trong đình cháu nhanh chóng đi tìm hương nến, đốt 3 nén cắm trên bàn thờ đức thần hoàng. Thầm khấn đức thần hoàng làng, lúc đó mọi việc mới bình thường trở lại. Cũng như hôm trước, một lúc sau thì cháu tắt đèn đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống, đang còn mơ mơ màng màng, thì đột nhiên, cháu nghe thấy tiếng tù và thổi lên, lại một lần nữa tiếng hô chém giết rất lớn lại vang lên, nhưng lần này cháu không mơ, mà vẫn còn đang thức. Cháu nghe rõ mồn một, tiếng la , tiếng thét, rồi tiếng chân người, chân ngựa, rầm rập chạy quanh đình. Lúc đó cháu sợ quá, nghĩ bụng giống như mọi lần lên thắp nhang khấn đức thần hoàng, để ngài phù hộ. Nhưng cháu vừa quay mặt lên ban thờ thì trời ơi. Hai ngọn nến thắp hai bên gian thờ đột nhiên bùng lên cháy dữ dội, mới nãy ngọn lửa mới chỉ lập lòe, thì bây giờ nó cháy lên như đuốc. Ngọn lửa không phải màu đỏ hồng như mọi khi mà nó tỏa ra ánh sáng xanh lét màu da trời như ma trơi. Cháy lớn như vậy mà cháu không thấy nóng chút nào, ngược lại cháu còn thấy vô cùng lạnh lẽo. Hai cây nến bùng cháy khoảng 15 giây thì tắt ngủm. Cháu vội vàng ra châm lại thì nến bắt lửa, lại tỏa ra ánh sáng đỏ hồng bình thường. Nhưng khi nhìn lên trên ban thờ, thì cháu lại kinh sợ hơn, vì đợt nhang cháu thắp cho thành hoàng lúc ban đầu, khi bước vào trong đình đã tắt tự bao giờ, nếu nhang cháy đến tàn thì cháu không nói, đằng này nó đã tắt rụi, để lại hai cây ngắn một cây dài. Lúc đó tiếng chém giết vẫn vang lên rung trời ở bên ngoài đình. Không còn cách nào khác cháu đành mặc kệ đợt hương đó, mà châm đợt hương mới. Đốt xong 3 cây mới, cắm lên bát nhang, cháu quỳ sụp xuống khấn vái thì tiếng động chém giết bên ngoài biến mất. Lúc này cháu không dám ngủ lại luôn, cứ như vậy thức đến sáng. À mà chân nhang, cháu có khấn xin, rồi đem đến đây, chú xem.
Nói rồi, bác Mộc cẩn thận, lấy trong áo khoác ra một cái túi, mở ra, đặt lên bàn cho ông tôi xem. Ông tôi cau mày nói:
– Cháu làm như vậy là không đúng đâu, sao lại lấy chân nhang ra khỏi bát hương? Nhang có làm sao thì cũng phải đốt cho cháy hết chứ?
Bác Mộc cười khổ nói:
– Nào cháu có muốn lấy ra đâu, nhưng mà cháu đốt kiểu gì cũng không cháy, nên đành đem qua cho chú.
Ông tôi nhặt lấy mấy đoạn hương bên dưới,đưa lên trước mặt xem thử, đột nhiên thì hương liệu trên thân cây nhang mủn ra, rồi rơi lả tả đầy mặt đất. Ông tôi ngạc nhiên quay sang hỏi bác Mộc:
– Cháu để nó ướt à? Sao đang yên đang lành mủn hết rồi?
Bác Mộc cũng há mồm:
– Ơ, sao lại thế? Không cháu đâu dám để ướt, chú không thấy cháu còn bọc kĩ nó trong túi ni lông cơ mà, ướt thế nào được.
Ông tôi nhăn mày, khó hiểu, nghĩ đoạn, ông cúi xuống lấy ngón tay, quệt lấy hương liệu vừa rơi xuống, dùng hai ngón tay vo tròn, đưa lên mũi ngửi thử. Vừa ngửi ông tôi đã chun mũi, nhăn mặt. Thấy ông tôi vậy bác Mộc cũng làm theo, vừa đưa lên mũi ngửi, bác đã thốt lên:
– Ối trời, thối quá, mẹ ơi sao lại thối như vậy?
Bác Mộc ngạc nhiên đưa đôi mắt dò hỏi hướng về phía ông tôi, ông tôi cũng lắc đầu ra vẻ không biết. Thường khi nhang đốt lên hương sẽ rất thơm, khiến người ta có cảm giác an nhiên trong lòng, thì hương liệu cũng phải có mùi như vậy, chỉ khác mùi sẽ gắt hơn.
Ông tôi thở dài nói:
– Người sống ở đời sợ 3 dài 2 ngắn, hương sợ 2 ngắn 1 dài. Đúng là ở điểm này thì có điều quỷ quái, khác lạ xảy ra trong đình. Tôi tạm tin chú, chú kể tiếp đi.
Thấy ông nói vậy tôi tò mò chõ mồm vào:
– Cái gì mà ngắn ngắn dài vậy ông?
Ông bèn quát:
– Trẻ con, biết gì, nói leo.
Tôi khó chịu nhưng chẳng dám nói gì, chỉ bĩu môi ở một bên. Nhìn thấy tôi như vậy tội tội, bác Mộc mới cười ôn tồn nói:
– Không phải dài dài ngắn ngắn, mà là người sợ 3 dài 2 ngắn, ý tứ của câu này có nghĩa là khi người ta chết đi thì khi đóng quan tài , sẽ có 3 mảnh ván dài ở xung quanh ,hai mảnh ván ngắn ở hai đầu, chưa kể đến nắp quan tài. Còn hương khi thắp thì sợ tàn hương sẽ là hai ngắn một dài, điều này báo hiệu có ma quỷ quấy phá, hoặc oan hồn của người chết vẫn chưa siêu thoát,.. Nói chung là sẽ có điềm hung mang lại vận rủi.
Nghe bác Mộc giải thích, tôi mới vỡ lẽ, quay sang cười hì hì thì thấy ông đang trừng mắt nhìn tôi, tôi đành lè lưỡi, ngoan ngoãn im mồm. Ông tôi quay sang chỗ bác Mộc:
– Chú kể nốt đi, kệ nó.
Bác Mộc lúc này mới quay lại chuyện chính, rót một chén trà cho ông, rồi nói tiếp:
– Thực sự là quỷ dị, sáng sớm hôm sau, khi cháu mở cửa đình ra ngoài, thì cháu ngạc nhiên vô cùng, vì mấy cái cây cảnh trong đình mới hôm qua còn xanh rì, tự nhiên vàng úa, héo rũ, mất đi sức sống. Việc này cực kì lạ lùng, vì chính tay cháu chăm sóc cho bọn chúng, sao lại có thể qua một đêm mà chúng héo rũ được như vậy. Ngoài ra chiếc xe đạp bị tuột xích ngày hôm qua cháu ném ở góc đình, chưa kịp lắp lại vì sợ quá, thì đã có ai đó lắp lại dây xích. Không giải thích được, cháu đành đi quét sân, nhưng vừa quét đến gần khu vực tấm bia đá. Thì cháu sợ gần chết, bởi vì dưỡi tấm bia đá, có mấy chục xác con chim, nằm chết ở đấy.
Ông tôi vội vàng cắt lời:
– Tấm bia nào? Tấm bia tiến sĩ hay….
Bác Mộc gật đầu:
– Đúng rồi chú, chính là cái tấm bia mới đào lên ở dưới ao ấy. Chú không biết đâu, theo cháu đoán mấy chục con chim đó chết, là do tự sát
– Cái gì?
Tôi há hốc mồm, thốt lên. Ông lại trừng mắt nhìn tôi, phẩy phẩy tay ra hiệu cho bác Mộc nói tiếp.
– Thực ra khi mà suy nghĩ đó mới nảy ra trong đâu cháu, thì cháu liền gạt đi, sống bao nhiêu năm nay mà đâu bao giờ thấy hiện tượng lạ như vậy. Nhưng mà khi mà cháu nhìn lên trên tấm bia có chữ TRẤN ấy, thì cháu tí thì sợ muốn bỏ chạy, vì trên tấm bia ấy chi chít là vết máu. Cháu nghĩ có khả năng là, mấy con chim đó, bay đập đầu vào bia đá mà chết.
Ông tôi nghe đến đây cũng phải mở miệng nói:
– Cháu có chắc là mấy con chim bay đập đầu vào đó mà chết không? Tấm bia nó nằm sát mặt đất, chim nào bay sát mặt đất mà ngu thế? Đằng này không phải một con, mà cả chục con như cháu nói.
Bác Mộc nói chắc nịch:
– Cháu chắc chắn, bởi cháu kiểm tra xác mấy con chim rồi, đầu con nào cũng vỡ ra, máu khô còn dính lại, bết ở trên lông đầu.
Nghe đến đây thì kể cả ông với tôi, lẫn bác Mộc đều khó hiểu, chẳng thể nào giải thích nổi. Một hồi, ông tôi bảo với bác Mộc:
– Còn gì nữa không? Nói tiếp đi.
Bác mộc run run uống một hớp nước, rồi trầm giọng:
– Đêm thứ ba, cũng là đêm hôm qua là đáng sợ nhất. Hôm qua cháu cũng đến đình như mọi khi, 21h đêm, tuy nhiều sự việc kì lạ xảy ra, nhưng cháu không thê bỏ đình được, các cụ trong làng đã giao trọng trách không thể bỏ ngang, phần vì hơn chục năm nay, ngày nào cũng thế, nó thành thói quen rồi. Cháu mà bỏ không ra đình nữa thì thực sự trong người cảm giác vô cùng khó chịu, thế là đành lóc cóc đạp xe đạp ra. Cũng may, lần này khi ra thì không phải gặp sự việc gì đó kì lạ. Vì đã có kinh nghiệm từ hai đêm trước. Lần này cháu ra thắp nhang cho đức thần hoàng, cháu ngồi canh chừng, đợi nhang tàn hết cháu mới yên tâm đi ngủ. Chẳng biết ngủ được bao lâu, thì cháu phải thức dậy. Vì cháu nghe được tiếng ai đó gõ cửa ngoài đình. Tiếng gõ rất to và rõ, vang lên trong đêm tối:
– Cộc, cộc, cộc,..
– Lúc đầu cháu cũng nghĩ là không có gì lạ thường đâu, làu bàu một hồi, cháu dụi mắt cho tỉnh, rồi ra phía cửa , vừa mở then chốt, cháu vừa lầm bầm:
– Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm có để cho người ta ngủ không hả? Ông nào bà nào nửa đêm qua đình có việc gì đấy?
Nhưng lúc này, không thấy tiếng ai đáp lại, thấy hơi kì lạ, cháu bèn dừng việc mở then chốt , khựng lại hỏi lần nữa:
– Ai vậy? Ai gõ cửa? Không có miệng à?
Vẫn là sự im lặng lạ thường, lúc này cháu mới thầm nghĩ rằng, mẹ nó bao nhiêu năm trông đình, cháu đã thấy ai qua đình giờ này đâu. Mới đầu cháu nghĩ là có mấy đứa trẻ con choai choai mới lớn trêu, thế là cháu cao giọng chửi:
– Bà mẹ, đứa nào dám phá ông ngoài đấy, để ông bắt được, ông đập cho nát đít.
Thế là , cháu lại quay lại ngủ tiếp, vừa chợp mắt được một lúc. Tiếng gõ cửa lại vang lên đều đều, cứ ba tiếng một, ngưng lại một chút, rồi lại gõ tiếp, lặp đi lặp lại như vậy. Lần này cháu điên tiết, chẳng nói chẳng rằng, vớ lấy cây gậy ở gần đấy, chạy một mạch ra ngoài cửa, mở cửa cái cạch, cháu bung cửa vác gậy chạy ra nhưng mà quái lạ, lúc cháu ra ngoài thì lại chẳng thấy ai, xung quanh tối đen như mực. Cháu dám khẳng định là nếu đứa nào trêu thì không bao giờ có khả năng mà nó nhanh được như vậy, vì mọi hành động từ việc cháu lấy gậy, chạy ra mở cửa đều là liền mạch, trong khi đó tiếng gõ cửa vang lên vẫn dồn dập, chỉ khi cháu mở cửa ra nó mới biến mất. Thấy sự lạ chẳng lành, cháu liền quay lại chốt cửa , cài then, sau đó không đi ngủ, mà đứng nấp ở bên cánh cửa, nhìn qua khe cửa ra bên ngoài. Ngoài đình, trời vẫn tối om như mực, đứng được tầm 20 phút, chân đã mỏi, khi mà đã sắp hết kiên nhẫn , thì đột nhiên cháu thấy mờ mờ, thấp thoáng ở phía bia đá chữ TRẤN có một bóng đỏ từ từ xuất hiện, cao lêu nghêu như cái thang, lại gầy như que củi, chầm chậm hướng về phía cửa đình mà lướt tới. Lúc đó chân tay cháu lạnh ngắt run lên vì sợ, bởi cháu biết đó không phải là người sống. Bóng đỏ đó lướt đến cách cửa đình tầm 2 mét, thì nó dừng lại, rồi đột nhiên, tiếng gõ cửa lại vang lên:
– Cộc, cộc, cộc,..
Ba tiếng một, đều như vắt chanh, lúc đó cháu sợ bản thân mình thét lên, nên đành đưa hai tay lên che miệng, thì chẳng may luống cuống tay chân, làm rơi cây gậy trong tay:
– Cạch, cạch, cạch,..
Lúc này trong đầu cháu chỉ thầm thốt lên, chết rồi. Sau tiếng cái gậy rơi xuống đất, thì tiếng gõ cửa im bặt, lúc đó, cháu tò mò, không biết vật kia có nhận ra cháu không, đành ghé mắt nhìn thử qua khe cửa mà xem thử, cháu vừa ghé mắt vào nhìn, thì thấy một đôi mắt rất hẹp,dài cả gang tay, trong đêm tối ánh lên màu xanh lục quái dị, đang nhìn ngược lại cháu. Sợ quá, cháu ngã ngồi ra phía sau, nhưng vẫn mím môi chặt, không dám thốt lên, không biết nó có nhìn thấy cháu không, cháu đành bò dần dần vào trong, vừa quay lưng bò thì ngoài cửa phát ra tiếng cười ma quái:
– Khặc, khặc, khặc, í í í, hé hé hé hé,…
Rồi tiếng đập cửa lại vang lên:
– Ruỳnh, ruỳnh, ruỳnh, ruỳnh,..
Lần này tiếng đập không phát ra theo quy luật ba tiếng một, mà nó đập liên hồi, như là thứ quái quỷ ở ngoài kia muốn phá cửa vào trong. Lúc này cháu không dám bò từ từ nữa, mà đứng thẳng dậy, chạy vào trong, cháu chạy vào tìm nhang, thắp hương cho đức thần hoàng, hương vừa cắm vào bát, thì tiếng gõ cửa biến mất, cháu quỳ xuống khấn vái liên tục. Nhưng chú biết không, chỉ cần hương vừa tắt, là tiếng đập cửa lại vang lên, ngoài ra còn có tiếng soàn soạt, tiếng bước chân đi xung quanh, phía bên ngoài đình. Nhận ra điều đó, nên cháu không dám để nhang tắt. Chỉ cần nhang vừa tàn, là cháu lại đốt thêm đợt mới. Cứ như vậy đến sáng. Sáng ra cháu mới vội vàng chạy đến đây gặp chú.
Tôi nghe xong chuyện của bác Mộc, mặt tái xanh, nhảy vào sau lưng ông tôi ôm chặt. Thấy người ông cũng hơi run, ông tôi mới nói:
– Thế này đi, bây giờ trưa nay cháu cứ ở lại đây ăn cơm, tí nữa chú cho thằng Đức chạy đi mời các cụ khác qua dùng cơm, trong bữa cơm cháu hãy nói việc này ra, để cho các cụ cho lời khuyên, hai cái đầu thì không thể bằng nhiều cái đầu được. Đồng thời xem các cụ xử lí tấm bia đó ra sao.