Phần 2: Cơm nội trú và lần đầu coi xiếc
Mới đặt chân lần đầu đến thủ đô phồn hoa (nói cho sang mồm, phồn éo gì đâu nhếch nhác bỏ mợ ra), mọi thứ đều rất mới mẻ và bỡ ngỡ đối với thằng bé tỉnh lẻ.
Đầu tiên là vấn đề cơm bụi. Quán ký túc có mùi éo gì ghê ghê, lờm lợm, khi mới vào hãi hãi là, nhưng lâu quen mũi, ăn cái éo gì cũng thấy ngon và bổ. Bữa ăn đầu tiên (mình ngồi cùng thằng Bảo dân Nam Định), gồm 1 đĩa muống xào (được một gắp), đĩa thịt mỡ khoảng 8 miếng và bát canh khuyến mại. Đói kém nên đứng gọi món, chú nào cũng tranh thủ bốc cọng dưa, nhón hạt lạc bỏ tọt vào mồm nhai nhanh như điện giật. Cô chủ quán tên Huệ béo hay lườm “Địt mẹ bà cấm đứa nào bắt bốc nha, quen tay đi”. Cô quay mặt vào ở ngoài bốc tiếp.
Ăn quán này một thời gian, mình đúc rút được một số kỹ năng và kinh nghiệm. Một bát cơm khoảng 2k thì chỉ gọi 1k thôi, ăn hết gọi tiếp 1k nữa. Tính ra 2 lần xới bao giờ cũng lời ra được ít so với xới 1 lần. Nếu bốc trộm thì nên chọn thịt mà bốc, đừng chọn rau dưa, lạc liếc… vì kiểu gì bị phát hiện cũng ăn chửi ngang nhau.
Phụ bán cơm có con cháu họ cô chủ, con này cũng béo, mắt le lé kiểu nhòm rau gắp thịt. Thi thoảng nó lấy thức ăn, mình hay đứng ngoài khen:
“Hôm nay em Tình mặc cái áo mới nhìn duyên thôi rồi nhé!”.
Nếu nó không có đồ mới thì khen kiểu khác.
“Em Tình có mái tóc công nhận suôn thật đó, gội dầu gì mà bóng thế Tình?”.
Thường nó sẽ lườm phát đã (hay tại mắt lé éo biết nữa), sau đó sẽ cười cười ngại ngùng (sướng bỏ con mẹ cứ làm trò) nói “Anh cứ hay “chêu” em, hihi…”.
Mình đồ rằng, do được khen nên phần thức ăn của mình bao giờ cũng được em ấy ưu ái gắp nhiều hơn so với quy định. Ví dụ canh bí nấu xương (của hiếm đấy) hay được em Tình nhét cho thêm khúc xương xịn xịn (nghĩa là dính tí thịt) dưới đáy bát.
Bọn bạn thì bạo mồm, hay trêu ngu nên em Tình ghét. Chúng nó bảo “Ối chời ơi, quả phao câu như của em sau này dễ đẻ lắm đấy. đó là bọn anh nói thật!” Mông em Tình thì đúng là danh bất hư truyền, to như cái thùng phuy vẫn hay luộc rau muống.
À nhắc đến thùng phuy mới nhớ. Một bữa canh lúc vắng vẻ, mấy thằng nháy mắt mò xuống vớt trộm rau còn sót trong nồi. Một chú bặm môi dùng cái muỗng cán dài hơn mét thò xuống khoắng, lúc sau thấy nặng nặng tay bèn lôi lên.
Cả hội xuýt xoa phen này trúng đậm rồi. Lôi mãi mới lên… 1 mớ rau muống vẫn còn nguyên lạt buộc chặt. Đạm cà mau, có thằng chửi. Bọn nhà bếp làm ăn mất khách thật. Nhưng kệ mẹ nó, mở dây lạt ra mang chấm nước mắm ngọt hết.
Thằng Hoan điên quê Thái Bình chửi to nhất, nhưng lúc ăn lại khen rau luộc kiểu này chính ra ngọt nhất chúng mày à, vì đỡ mất chất!
Sau này tốt nghiệp mấy niên, quay lại tìm em Tình thì Tình ơi, em đã đi lấy chồng. Em còn nhớ hay em đã quên cái thằng hay khen đểu em năm nào???
Vào học mấy tháng, một buổi trưa thằng khóa trên rủ rỉ “Ê, ra Lương Thế Vinh uống cà phê, xem sếch không?”. Cả đời đã biết sếch sủng đéo gì đâu. Cà phê đắng đắng là, uống chả bằng nước vối, nhưng phim hay thì… tò mò vãi! Ờ thì đi, coi cái í hình thù ra răng.
Quán cà phê bé tí, có gác lửng bằng gỗ. Lão chồng pha cà phê, con vợ bê cho khách. Cửa cuốn luôn đóng chặt (sợ công an). Trong quán lúc ấy đã có hơn chục mạng, toàn chú cận lòi mắt. Ngồi xuống, vừa ngước lên màn hình tivi JVC 14 inch thì giật thót cả mình. Nghêu sò ốc hến lộ hết trơn mới kinh, phải to như cái dép tổ ong.
Con vợ lão kia mang cà phê ra, liếc màn hình rồi lẩm nhẩm “Khiếp như…khúc dò!” Máu nóng bốc lên cả mặt. Có một số chú lúc hết phim éo đứng lên cho thẳng thớm được nữa, cứ lom khom như chấn thương đốt sống lưng nhìn hài vãi.
Trong suốt sự nghiệp xem phim thì đó là bộ phim hoành tráng và ấn tượng nhất cho đến lúc này, hay hơn cả “Tom & Jerry”, “Titanic” và “Điệp viên 007″…dù màn ảnh chỉ bé bằng nửa tờ báo Nhân dân