Như Khói Như Cát – Chương 98 Cả nhà vui vẻ – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 98 Cả nhà vui vẻ

Tống Khanh Nhiêu ngồi trong phòng khách chờ Thị Nam, cậu không biết nên làm gì để cân bằng căng thẳng cùng bất an của chính mình.

Thị Nam đã không muốn còn bất kỳ liên lạc nào với Tống Khanh Nhiên nữa, cậu ta đang tự thuyết phục bản thân mình đi ra ngoài.

Vừa vào cửa, đã trông thấy Tống Khanh Nhiêu nghiêm mặt nhìn mình.

Thị Nam rót cho cậu cốc nước, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Khanh Nhiêu hơi khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về nơi khác, có chút buông lỏng: “Không sao cả, em đi ngang qua đây nên muốn tới thăm anh một chút.”

“Thăm xong chưa?”

Hô hấp của Tống Khanh Nhiêu khựng lại, hốt hoảng hỏi: “Sao anh bây giờ lại cứ nói chuyện kiểu như thế này vậy?”

Thị Nam cũng không tính trả lời câu hỏi này, cậu ta nhìn Tống Khanh Nhiêu bằng ánh mắt đã chết.

Hầu kết Tống Khanh Nhiêu giật giật, cậu há mồm, mở miệng ra lại giả vờ như trấn định nói: “Tức giận thì cũng phải cho ra dáng chứ.”

“Cậu…”

Thị Nam đột nhiên hỏi: “Cậu đến cùng có hiểu thế nào gọi là chia tay hay không?”

Nghe được câu nói này, phản ứng đầu tiên của Tống Khanh Nhiêu là sợ có người nghe thấy, cậu hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó, trái tim không biết từ lúc nào đã tràn ngập đau đớn.

Khí thế mới vừa nãy liền đột nhiên tan mất, cậu kinh ngạc lặp lại: “Chia tay… Anh nghiêm túc?”

Lông mi cậu đang run lên, “Anh không muốn nói chuyện lại nữa sao?”

Mang những câu nói ngày trước của đối phương lặp lại y nguyên, Thị Nam hỏi ngược lại: “Chúng ta có đang nói sao?”

Sắc mặt Tống Khanh Nhiêu trở nên trắng bệch.

Trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở nhỏ bé của cậu.

Tống Khanh Nhiêu hoang mang lo sợ: “Em không phải có ý này… Anh đừng nói như vậy.”

Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn, “Đó là những lời lẽ giận dữ thôi, anh cũng biết mà, anh cũng hiểu mà, anh rõ ràng là hiểu mà.”

Cậu lau mặt mình, theo bản năng gọi Thị Nam: “Ca ca.”

Lại là hai chữ này.

Thị Nam dường như đã quên mất cảm giác dễ mềm lòng, cậu ta nhìn về con đường phía trước, giống như mỗi một bước đều rõ ràng, mà chỉ có hai chữ này lại khiến cậu ta mơ hồ không thấy rõ.

Lục Yên Đinh nghe thấy thế, chỉ cảm thấy tự trách: “Là tại em bận quá, sau này em sẽ tranh thủ thời gian đến thăm bà.”

Trong đầu óc cậu hiện lên gương mặt tuổi tác những vẫn đầy hiền hòa của bà, tuy cậu cảm thấy bà có nỗi lòng của mình nhưng cũng không dám hỏi chân tướng với Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình lại rất hiểu cậu, anh xoa tay Lục Yên Đinh nói: “Bây giờ bà rất hạnh phúc.”

Lục Yên Đinh gật đầu, cậu hỏi Khúc Như Bình: “Anh cũng rất hạnh phúc, đúng không?”

“Đương nhiên,” Khúc Như Bình nâng tay cậu lên hôn một cái trên mu bàn tay của cậu, mỉm cười nói, “Anh chưa từng nghĩ đến mình có thể hạnh phúc như vậy.”

Bận rộn cả một ngày, lúc này Lục Yên Đinh đã mệt mỏi, Khúc Như Bình mới ôm lấy cậu nửa như nằm lên sopha.

Anh nghe thấy tiếng trong TV đã bắt đầu đếm ngược.

Ba, hai, một.

Tiếng pháo vang lên.

Lục Yên Đinh mơ mơ màng màng cùng Khúc Như Bình nói: “Chúc mừng năm mới.”

Hai người dịu dàng cùng nhau hôn môi.

Khúc Như Bình đáp lại lời cậu: “Chúc mừng năm mới, bảo bối.”

Tết năm nay cũng không an ổn giống như trong tưởng tượng. Đêm 30 Tết rốt cuộc sau cả một quá trình ngồi xổm canh giữ, đám phóng viên cũng gặp được người mà bọn họ muốn gặp nhất.

Thi Tiêm Hồng vừa xuất hiện, một đám phóng viên bèn ùa lên.

Anh ta trong vòng vây bảo vệ của vệ sĩ, đội mũ liền che kín gương mặt, vừa trông thấy đám phóng viên bèn khẽ nhíu mày lại, tay đút túi đi thẳng về phía trước, các câu hỏi của đám phóng viên tới tấp ào đến nhưng Thi Tiêm Hồng vẫn hờ hững vô cùng, mặc cho ánh đèn chớp nháy đến chói mắt.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, anh ta đã bước vào trong tòa nhà bỏ lại đằng sau tất cả các ống kính.

Nhưng đối với đám phóng viên mà nói, những bức ảnh chụp được trong mười giây này đã đủ để bọn họ phát huy rồi.

Thời đại thông tin, weibo xưa này vẫn là cái đất thị phi trùng trùng.

Thế nhân xem trò vui vốn chưa từng thay đổi thói quen, tất cả chỉ chú ý đến tin đồn đại, còn người bác bỏ lại lơ là không màng đến. Bọn họ nóng lòng muốn biết vở kịch có đi theo hướng phán đoán của mình hay không, còn chân tướng, nếu không đủ kích thích, không đủ hấp dẫn, thì địa vị của sự thật nhất định phải nhường một bên rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.