Như Khói Như Cát – Chương 94 Phỏng vấn của anh ấy – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 94 Phỏng vấn của anh ấy

“Thái độ đối xử với nghệ sỹ của Quý Công ty, chúng tôi thật sự khó mà hiểu được.”

Vương Đông lịch sự nhưng đầy kiềm chế nói ra những lời này, dù có thể nhìn ra, anh ta đã thực sự tức giận.

“Con đường phát triển ngay từ đầu của Lục tiên sinh không hề quá khó để nhìn ra là các vị đã muốn vắt kiệt giá trị của cậu ấy, tầm mắt quả nhiên là quá thấp. Bây giờ lại càng không cần nhắc tới, trong quãng thời gian này, các vị không làm gì cả còn đổ thêm dầu vào lửa, những vệ sỹ được đưa tới số lượng đã không nhiều còn đều là nghiệp dư thì thôi đi, phương án chúng tôi đưa ra các vị cũng không cân nhắc, Khúc tiên sinh bỏ tiền ra tìm người các vị cũng khước từ với lý do tự có sắp xếp của mình. Nhìn lại ngày hôm nay xem, cũng may Khúc tiên sinh bảo tôi đi theo cậu ấy, nếu không tôi đã không kịp báo cảnh sát sớm như vậy để họ có thể đến nơi kịp lúc. Nếu cảnh sát không đến, thì không biết sẽ phải giải quyết hậu quả thế nào.”

“Những bức ảnh bị chụp quá nhiều chúng tôi cũng không mua lại hết được, bây giờ mà đăng lên lợi ích hiển nhiên là càng nhiều hơn,” Vương Đông cười một tiếng, hai tay đan vào nhau, “Lần này vừa lòng các vị rồi chứ, dùng bất biến ứng vạn biến, nói cho cùng vẫn là dùng số vốn bằng không mà kiếm về tiền lãi kếch sù, thật là một nước cờ đẹp.”

Anh ta đang đối diện với mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty quản lý Lục Yên Đinh, người ngồi chính giữa thận trọng mở lời nói: “Sự việc này chúng tôi giải quyết cũng không thỏa đáng, nhưng sợ rằng Khúc tiên sinh đã có chút hiểu lầm đối với chúng tôi, chúng tôi xác thực là có sắp xếp của bên mình. Bây giờ hai người họ nói gì làm gì cũng bị người khác nghị luận, không bằng không làm gì cả chờ khoảng thời gian này qua đi…”

“Chờ đến khi hợp đồng đến hạn, đúng không.” Vương Đông nói tiếp lời của người kia, ý cười càng sâu hơn, “Đến cùng vẫn là công ty nhỏ, chỉ có thể thấy được những lợi ích trước mắt. Chiều gió tốt rồi ngược lại sẽ không còn nhiệt độ cao nữa, mà thời hạn hợp đồng của cậu ấy cũng chỉ còn có vậy thôi, trước đó chúng tôi đã tìm đến tạo áp lực cho các vị, các vị càng có thể xác định là chúng tôi không có ý ký tiếp hợp đồng nữa, vì vậy mới không bằng chẳng làm gì cả để tin đồn đại được nhiễu loạn khắp nơi.”

“Lần bị hắc vào mùa hè này của Lục tiên sinh, cách giải quyết của các vị cũng cực kỳ khó hiểu, không làm sáng tỏ cũng không đăng thanh minh, rõ ràng là biết sẽ phát sinh chuyện gì nhưng vẫn ngồi yên không để ý đến, là độc tài coi thường quyền lợi của nghệ sỹ. Sau khi cp của họ nổi tiếng, còn mua thủy quân weibo, thuê diễn viên quần chúng đón tại sân bay, hành động lộ liễu như vậy bị cư dân mạng tế ngược cả lên, nói các vị làm việc bất lợi, nhưng hình như các vị cũng biết sau đó sẽ lại xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ các vị muốn đánh đòn phủ đầu với một nghệ sỹ nhỏ có sự nghiệp vừa mới khởi sắc, để cậu ấy trong giải đoạn sắp ký tiếp hợp đồng không có lựa chọn nào khác, để hiểu rõ ai là người cậu ấy phải dựa vào. Cách làm việc không chút nể tình này, cũng khó trách dẫn đến một loạt những hành động tiếp theo của các vị.”

Những người ngồi ở phía đối diện sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà Vương Đông hiển hiên không muốn nghe bọn họ nói chuyện nữa, anh ta đứng dậy thảnh thơi nói:

“Đừng nghĩ là còn có một tháng, chúng tôi không ngại chi trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng đâu, các vị biết rồi đấy.”

“Quả thật chúng tôi không muốn trong thời gian này lại xuất hiện thêm tin tức như việc cưỡng ép hủy bỏ hợp đồng nữa, thế nhưng, nếu các vị còn tiếp tục làm như thế này, chúng tôi cũng không ngại việc mất cả chì lẫn chài đâu.”

Vương Đông khẽ cúi xuống, nói với bọn họ, “Tài liệu bôi đen Quý Công ty muốn bao nhiêu chúng tôi có bấy nhiêu, huống hồ hiện tại các vị đã kiếm được không ít lời rồi hà tất còn phải tham lam như vậy? Đừng lo lắng, tôi đây là đang thương lượng với các vị, còn có muốn hòa bình yên ổn trải qua những ngày tháng cuối cùng khi hiệu lực hợp đồng còn thời hạn hay không, phải xem các vị rồi.”

Dứt lời, anh ta ưu nhã nhìn vào sắc mặt của mấy người trước mắt, rồi sau đó quay gót bước đi.

Sau khi bước ra khỏi công ty kia, anh ta liền hỏi người ở phía sau: “Phỏng vấn kia sao còn chưa đăng lên?”

“Nói đăng là đăng thôi, hình như là tối mai.”

“Giục đi, lại giục cho tôi, nhất định hôm nay phải đăng lên.” Vương Đông cau mày nói, “Quay sớm như vậy rồi mà còn giữ đến bây giờ không chịu đưa lên, còn đang quan sát tình hình chắc? Thật là mẹ nó mỗi người đều không có tý lòng tốt nào.”

Chiều hôm đó, Lục Yên Đinh quay xong liền đi tìm Tiểu Triệu, cô ấy đang cầm điện thoại không biết là xem cái gì.

Tiểu Triệu vẫn rầu rĩ không vui, Lục Yên Đinh liền chủ động đi tới nói với cô ấy: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ đến mình, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô.”

“Tôi đã nói chuyện với anh Vương rồi, đợi lát nữa sẽ đăng một bài thanh minh lên.” Thấy cô ấy không nói lời nào, Lục Yên Đinh lại bổ sung.

Tiểu Triệu thở dài: “Anh Lục, anh không cần xin lỗi tôi đâu, sau đó tôi cũng nghĩ ra rồi, là anh không muốn để thầy Khúc phải nhìn thấy tin tức này.”

Lục Yên Đinh ngồi xuống, thành khẩn nói: “Tôi nghĩ phiến diện quá, chưa hề tính đến những uất ức của mọi người, là tôi không đúng.”

“Được rồi, không cần phải xin lỗi tôi đâu.” Tiểu Triệu xua xua tay, “Đợi lát tôi lưu lại phỏng vấn của thầy Khúc, tý đến giờ ăn tôi đưa anh xem nhé.”

“Phỏng vấn gì?”

“Hình như là phỏng vấn tuyên truyền cho phim mới ấy, rõ ràng là nói tối mai mới đăng lên, không hiểu sao bỗng nhiên nay lại đăng lên sớm như vậy.”
“Con gái.” Khúc Như Bình viết xong liền hỏi: “Bây giờ giơ lên sao?”

“Nào, máy quay cho tôi xin mấy phút cận cảnh để khán giả có thể cùng chiêm ngưỡng.”

Khúc Như Bình quay ngược chiếc bảng lại, dùng bút dạ lưu loát viết ra ba chữ.

—— “Khúc Mộ Đinh.” (**)

“Wow”, Ôn Dao thán phục che miệng lại, sau đó không nhịn được nói, “Cái này thì tôi nhất định phải nói, đến tên bé con của hai người cũng là nơi để hai người show ân ái sao?”

“Con cái đúng là sẽ có cuộc sống của riêng mình, cho nên cái tên này là suy nghĩ bước đầu của tôi thôi.” Khúc Như Bình đặt chiếc bảng xuống, nói tiếp, “Tiểu Đinh mới là người sinh em bé, quyền đặt tên cho con nên là của em ấy, tôi sẽ không có ý kiến.”

Ôn Dao thở dài nói: “Nhìn thấy cái tên này, tôi thật sự cảm thấy… Ba chữ này có lẽ là ba chữ đẹp nhất trong lòng anh đúng không?”

“Không tính là như vậy.”

“Vậy thì là gì?” Ôn Dao suy đoán nói, “Là anh yêu em? Hay là ở bên nhau?”

“Không có khuôn sáo như vậy đâu.” Khúc Như Bình mỉm cười ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đối với tôi ba chữ xúc động nhất, vẫn là tên tiên sinh của tôi, Lục Yên Đinh.”

“Tiểu Triệu.”

Sau khi xem xong đoạn phỏng vấn kia, Lục Yên Đinh nói với Tiểu Triệu.

“Ý?” Tiểu Triệu nhảy nhảy nhót nhót đến trước mặt cậu, “Có gì ngài cứ căn dặn!”

“Cô đi mua một ít kẹo cho tôi nhé?”

“Ủa? Anh muốn ăn kẹo à?”

“Không phải,” Lục Yên Đinh nhìn cô ấy, ngọt ngào cười nói, “Mua một ít làm kẹo cưới, đợi lát tôi sẽ đi tặng cho mọi người.”

“Là tại tôi quên mất,” Lục Yên Đinh lẩm bẩm, vui vẻ ra mặt, “Đã kết hôn rồi mà, phải mời mọi người ăn kẹo cưới chứ.”

(*)= chồng của tôi.

(**)= Thầy Khúc chơi chữ, có nghĩa là Khúc yêu Đinh.

——————————————

Noel đã đủ ngọt chưa các cô? Phục thầy Khúc ghê luôn ấy!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.