Như Khói Như Cát – Chương 92 Đường dài khó đi – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 92 Đường dài khó đi

“Mấy cái xe này, tôi thấy là không cắt đuôi được dâu.”

Tài xế nặng nề thở ra một hơi, cực kỳ thẳng thắn mà nói: “Thật là cố chấp, theo đến tám con phố rồi.”

“Anh Vương nói tình trạng này tối thiểu sẽ kéo dài trong một tuần.” Tiểu Triệu nói chuyện với tài xế xong, liền tiếp tục giảng giải với hai trợ lý Alpha mới tới, “Đây là hòm thuốc, bình thường đều sẽ để ở trên đầu xe, cậu cần phải lấy thêm ít thuốc thông dụng từ đây bỏ vào túi mang theo bên người…”

Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên khẽ liếc ra bên ngoài cửa sổ một cái, rồi gửi tin nhắn cho Khúc Như Bình: Anh đến chưa?

Khúc Như Bình rất nhanh đã trả lời: Vẫn đang trên đường, có người theo đuôi.

Anh lại hỏi: Em thì sao?

Lục Yên Đinh: Phía bên em rất tốt. Đừng so tốc độ với bọn họ nhé, lái chầm chậm thôi, bị chụp cũng không sao đâu.

Khúc Như Bình: Được.

Sau khi nói chuyện với Khúc Như Bình xong, Lục Yên Đinh liền trả lời những tin nhắn đang oanh tạc mình của Thịnh Bội.

Thịnh Bội: Ca, tôi đã gọi cả một buổi sáng rồi anh để ý đến tôi một chút thôi mà ca?

Lục Yên Đinh: Tôi đang vội đi quay phim đây.

Thịnh Bội:!!!Đều là lúc nào rồi còn đi quay phim, hai người không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Mình thực sự là không thể tin được, là mình đã tác hợp cho cậu và Khúc Như Bình ư! Quan Nguyệt không tính là gì cả, mình là hồng nương của Thi Nhân mới đúng!

Lục Yên Đinh nở nụ cười, trả lời: Được rồi, hồng nương, hôm nào mời cậu uống rượu hỉ nhé.

Sau khi đến phim trường, Lục Yên Đinh vừa xuống xe đã bị một đống phóng viên vây đến. Cửa ra vào bình thường thông thuận lúc này lại bị vây bởi một đám người, vô số micro vội tranh lên trước như sợ bị rớt lại phía sau, hai trợ lý Alpha mới thuê đứng ở hai bên trái phải Lục Yên Đinh thay cậu chặn lại phóng viên, Tiểu Triệu thì lớn tiếng nói: “Tránh ra một chút! Tránh ra một chút!”

—— “Lục Yên Đinh, anh và Khúc Như Bình đã nhận giấy chứng nhận kết hôn vào lúc nào?”

—— “Lúc nào sẽ tổ chức lễ cưới? Đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Không có ai tham gia sao? Nếu như chưa tổ chức thì đã có dự định mời ai chưa?”

—— “Kết hôn có mời Thi Tiêm Hồng đi không?”

—— “Thi Tiêm Hồng có gửi lời chúc phúc cho hai người không”

—— “Hai người yêu nhau bao lâu thì kết hôn? Trên mạng nói hai người là kết hôn đột xuất có phải thật không?”

Thấy Lục Yên Đinh mặt không cảm xúc sải bước qua bọn họ, những phóng viên này ngôn từ càng ngày càng trở nên sắc bén:

“Xin hỏi anh cho là Khúc Như Bình có quên được Thi Tiêm Hồng không?”

“Anh cảm thấy mình dựa vào cái gì mà thắng được Thi Tiêm Hồng?”
Anh đều biết cả.

Lục Yên Đinh suýt nữa đã cứ như vậy mà rơi lệ, cậu nắm chặt cánh tay, ý thức được đây là việc mà hai người bọn họ đang cùng phấn đấu, lời đồn đại thế nào cũng được, sóng to gió lớn đến đâu cũng được, đều là hai người họ sẽ cùng nhau gánh vác.

“Không vất vả,” Cậu dịu dàng nói, “Chồng vất vả hơn em mà.”

“Quen rồi nên thật ra anh không có cảm giác gì.” Khúc Như Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Quay phim thế nào rồi? Anh và em đối diễn một chút nhé.”

“Không cần đâu, thuận lợi lắm.” Lục Yên Đinh ngồi thẳng người dậy, kéo tay Khúc Như Bình, nói, “Đi tắm đi, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Khúc Như Bình khẽ cười với cậu, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Lục Yên Đinh nói: “Đạo diễn Khúc cổ họng cũng khàn rồi kìa, không sắm cái loa theo sao?”

Khúc Như Bình không để ý lắm cười nói: “Mười người đạo diễn thì chín người bị khàn.”

Anh không muốn dành cho mình chế độ đặc biệt, Lục Yên Đinh có thể đọc hiểu ý tứ của Khúc Như Bình.

Lục Yên Đinh lưu luyến nói: “Nhưng anh phải chăm sóc cho mình chứ.”

“Được rồi, ” Khúc Như Bình hôn một cái lên tay cậu, “Em cũng phải vậy nhé.”

Hai người họ cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, khó tránh khỏi đụng chạm, triền miên lên đến tận giường, làm được một nửa hai người đều thấy buồn ngủ, Lục Yên Đinh còn ngáp thẳng một cái, vì vậy hai người họ nhìn nhau chăm chú rồi bật cười.

“Thôi, ngủ đi.” Khúc Như Bình ôm cậu, cảm thán nói.

Trước khi Lục Yên Đinh ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cũng muốn hỏi Khúc Như Bình có trách cậu hay không, trách cậu đã từng lùi bước, đã từng nhát gan, không có thực hiện lời hứa của mình, không có giống như cậu đã từng dùng lời thề son sắt bảo đảm kiên quyết không rời đi mà yêu anh.

Lục Yên Đinh không thể hỏi ra, Khúc Như Bình giống như đã ngủ, tiếng hít thở cũng đều dần.

Lục Yên Đinh mở mắt ra, dè dặt tiến lên trước hôn Khúc Như Bình một cái.

Cậu siết chặt bàn tay ấm áp của Khúc Như Bình, âm thầm hạ quyết tâm.

Cậu vốn là dự định hoàn toàn không để ý đến chuyện trên mạng, cậu cho là chỉ cần không đọc thấy người khác nói cái gì thì cậu có thể giấu dũng khí mù quáng trong lòng đi hết con đường này.

Lúc này Lục Yên Đinh lại thay đổi chủ ý.

Cậu không thể trốn tránh được, cậu cần phải biết trên mạng đều đang nói cái gì, bắt đầu từ ngày mai, cậu quyết định mỗi ngày cho chính mình mười phút để tìm hiểu những tiếng nói trên mạng.

Đất trời điên đảo, sao trời rơi xuống. Phải biết được mưa từ đâu mà tới, cậu mới có thể che ô cho Khúc tiên sinh của cậu được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.