Như Khói Như Cát – Chương 85 Chuyện xưa chuyện nay – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 85 Chuyện xưa chuyện nay

Hôm nay hai người đều dậy rất sớm, có đầy đủ thời gian để cùng ăn với nhau một bữa sáng.

Lục Yên Đinh lê dài những bước chân đến phòng bếp, trông thấy Khúc Như Bình đang nấu cháo.

Cháo anh nấu ăn rất ngon, không biết đã thêm vào gia vị gì nhưng món cháo anh nấu thường mang một mùi vị đặc biệt. Khúc Như Bình còn là một người cẩn thận, trước khi nấu một ngày sẽ chuẩn bị nguyên liệu kỹ càng, đun nấu đúng thời gian cứ phải ba, bốn tiếng mới được, có như thế khi Nhu Nhu sáng sớm tỉnh lại sẽ được ăn bát cháo nóng hổi sánh mịn.

Khúc Như Bình là một người đàn ông rất truyền thống, buổi sáng thường là phải ăn cháo cùng với một vài món ăn kèm, rồi mới thêm quẩy nóng cùng bánh bao. Những thứ này chắc là Vương Đông mua về, chỉ là Lục Yên Đinh chưa từng nhìn thấy anh ta ở đây vào sáng sớm bao giờ.

Khúc Như Bình biết Lục Yên Đinh đang nhìn mình, anh không ngẩng đầu lên vì còn mải múc chao từ trong chiếc lọ ra. Khúc Như Bình nở nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Lục Yên Đinh dựa vào cạnh cửa, si ngốc đáp lại anh: “Chào buổi sáng.”

Cậu yêu cực kỳ một Khúc Như Bình đượm mùi khói bếp như thế này.

Áo len của Khúc Như Bình kéo lên đến khuỷu tay, anh bưng đồ ăn đến đặt lên trên bàn. Lục Yên Đinh gãi đầu, cầm đũa và thìa đi tới, cậu nói: “Ngày mai để em làm đồ ăn sáng cho.”

Khúc Như Bình ngồi xuống, nói: “Em có thể ngủ thêm một lát mà.”

“Không, để em làm cho.” Lục Yên Đinh cố chấp nói.

Khúc Như Bình “ừ” một tiếng, “Em làm.”

Lục Yên Đinh ngậm đũa, còn buồn ngủ mà nói rằng: “Gần đây em thường không dám tìm anh nói chuyện, em sợ em lại nổi nóng vô lý với anh. Anh đừng nghĩ nhiều nhé.”

Khúc Như Bình cầm cái bánh bao kim sa còn nóng hôi hổi đặt vào chiếc đĩa nhỏ bên cạnh Lục Yên Đinh, “Anh biết.”

“Vậy…” Lục Yên Đinh nháy mắt nhìn anh, “Gần đây anh đang bận cái gì vậy, nhận phim mới sao?”

“Cứ xem là vậy đi.” Khúc Như Bình thuận miệng nói, nhưng lại khiến người giật mình, “Anh dự định tự quay một bộ phim.”

Lục Yên Đinh không kịp tiêu hóa thông tin: “Anh làm đạo diễn ư?”

“Ừ, ” Khúc Như Bình gật đầu, gắp khoai tây sợi cho Lục Yên Đinh, “Ăn chút đồ đi.”

Lục Yên Đinh có chút ảo não, cậu nghiêm túc hỏi: “Vậy bên đầu tư thì sao? Nhà sản suất là ai?”

“Đều là Dương Vĩ Ninh.”

Vậy nên trước đó, cậu phải học được cách giữ bình tĩnh.

Nhân vật chính của cảnh này cũng không phải Tống Khanh Nhiêu và Thị Nam, mà là câu chuyện về cặp phu phu trung niên này. Trong quá trình xem phòng, giữa hai người đã xảy ra tranh chấp.

Lục Yên Đinh cảm thán từ tận đáy lòng, Thi Tiêm Hồng rất biết cách diễn.

Mỗi một biểu tình dù là nhỏ nhất anh ta cũng làm rất tốt, lúc nói đến những tật xấu của Trương Hoán, giọng điệu của anh ta đều là kiểu bắt bí đúng lúc. Du Cảnh Dương đi lại xem phòng, Thi Tiêm Hồng thì đi bên cạnh, Trương Hoán thì nhìn xung quanh thấy Thi Tiêm Hồng bước vào một gian phòng, mới rót một cốc nước quay lưng về phía bọn họ uống mấy ngụm.

Lúc Thi Tiêm Hồng đi ra trông thấy được cảnh này, nhưng lần này anh ta nhịn được, những tức tối nho nhỏ rất nhanh liền tiêu tan. Anh ta xoay người lại, như không có chuyện gì tiếp tục cười ha hả: “Gian này có điều hòa, gian kia cũng có.”

Lục Yên Đinh cùng Du Cảnh Dương đi tới phòng ngủ xem xét, Thi Tiêm Hồng lập tức đi về hướng Trương Hoán.

Lục Yên Đinh ở trong phòng cũng không biết họ quay như thế nào, nhưng cậu nghe thấy một vài động tĩnh cãi nhau, dựa theo kịch bản lúc này cậu cũng quay đầu nhìn qua.

Thi Tiêm Hồng đang lôi kéo Trương Hoán, dồn dập nói: “Anh không thể để ý đến chuyện gì sao? Lúc nào cũng là tôi làm cả! Ai mà chẳng khát hả? Tôi cứ phải nói mãi như thế còn chưa uống nước đây này, anh thì uống cái gì chứ?”

Trương Hoán “a” lên hai tiếng, không dứt được người ra, nói: “Bỏ ra đi, người ta còn đang nhìn kia kìa!”

“Bây giờ anh còn biết mất mặt?” Thi Tiêm Hồng dùng sức bấu, tức giận đến mức khóe mắt cũng đỏ lên, “Vô dụng!”

Ngày hôm nay công việc quay phim phải kéo dài đến chín giờ tối mới kết thúc. Lục Yên Đinh đã từ chối mấy lần, nhưng vẫn không thắng được Khúc Như Bình, cậu đi vào trong góc nói chuyện với anh qua điện thoại: “Anh đỗ xe ở cửa phía Đông nhé, bên đó ít người hơn một chút.”

“Xe này bình thường không hay đi lắm, chắc không có ai nhận ra đâu.”

“Em biết rồi, năm phút nữa em sẽ ra.” Lục Yên Đinh nói cho Khúc Như Bình biết.

Cùng lúc đó, Thi Tiêm Hồng đang ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Anh ta nghe thấy tài xế và trợ lý ở ghế trước đang nói chuyện với nhau: “Phía trước đông người lắm, đi ra từ cửa phía Đông nhé?”

Trợ lý nói: “Được, đi vòng một chút cũng không sao.”

Không biết làm sao, Thi Tiêm Hồng lại bỗng nhiên mở mắt ra. Anh ta nhìn thấy có một chiếc xe đang đỗ bên lề đường, mà chỉ cần liếc mắt một cái Thi Tiêm Hồng đã nhận ra đó là xe của Khúc Như Bình.

Chỉ là lần này, anh ta hiểu rõ, Khúc Như Bình sẽ không còn mang anh ta chạy trốn nữa rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.