Như Khói Như Cát – Chương 83 Câu chuyện ánh trăng – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 83 Câu chuyện ánh trăng

“Rốt cuộc em có hiểu thế nào gọi là chia tay không?”

Khúc Như Bình nói câu này, giọng nói không tính là rất lạnh lùng, thậm chí là thanh thanh thản thản, không hề mùi vị gì, không có lẫn lộn bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng hiếm khi thấy anh ngồi thẳng như vậy, sống lưng thẳng tắp kiên trì, cho người một loại cảm giác ngột ngạt rất mạnh.

Ánh mắt của anh tĩnh lặng, như một cái kim lẳng lặng cắm trong nền tuyết mềm mại, trong sự yên tĩnh mang đến cho người cảm giác bị đâm nhói.

Lục Yên Đinh cứ như vậy bị giam hãm trong đôi mắt của anh, thật lâu cũng không thể hoàn hồn được.

Sau đó, Khúc Như Bình khẽ cười, bỗng bình tĩnh lại, còn xoa xoa lỗ tai của cậu, ôn nhu hỏi: “Tưởng thật đấy à?”

“Vâng…” Lục Yên Đinh hoảng hốt đáp lời, đầu gục vào trong lồng ngực Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình nói với cậu: “Một đống lời thoại có thể quay mấy ngày rồi, đoạn này tối thiểu còn phải đến tuần sau mới có thể quay, em không cần cho mình đợt huấn luyện cường độ cao như vậy.”

Lục Yên Đinh gật đầu, lại lắc đầu, cậu chán nản nói: “Em không bao giờ tìm anh đối diễn nữa.”

“Phải có chút năng lực chịu đựng chứ.”

“Em không phải là một diễn viên tốt, đừng lấy cái đó ra để yêu cầu em.” Lục Yên Đinh ngồi xuống đùi Khúc Như Bình, cúi đầu ủ rũ, “Đoạn sau trên căn bản tất cả đều là cảnh em bị vứt bỏ, tất cả đều là cảnh khóc cảnh cầu xin.”

“Đặt tên lung tung.” Khúc Như Bình cười cười chỉ ra vấn đề.

“Anh biết đấy, vì mau chóng muốn tiến vào trạng thái cảm xúc, em đều luôn nghĩ, đây là anh đang muốn cùng em chia tay, là anh không cần em nữa.” Lục Yên Đinh rầu rĩ không vui mà nói, “Anh cứ đối diễn cùng em, lại diễn tốt như vậy, em liền cảm thấy nếu những điều này đều là sự thật, em sẽ rất đau khổ.”

Cổ áo len của cậu hơi mở rộng một chút, Khúc Như Bình thuận theo cần cổ hôn đến xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn một cái, an ủi phần lưng đang run lên của cậu: “Sẽ không, anh bảo đảm sẽ không đâu.”

Hai người họ những lúc ở cùng nhau, động tác nhỏ càng ngày càng nhiều. Lục Yên Đinh theo thói quen sờ soạng Khúc Như Bình —— hai người họ thường là muốn sờ lẫn nhau một cái, chạm vào nhau một cái, cọ một chút, thật giống như dựa vào nhau là sẽ phát tác chứng tăng động giống nhau vậy.

Lục Yên Đinh gục đầu lên trên bả vai của anh, ngửi mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người anh. Chỉ có những lúc hai người ở bên nhau, hai người họ mới thả ra một ít tín tức tố, nếu như có người khác ở đó, nhất định sẽ cảm thấy được hai mùi tin tức tố này kết hợp với nhau tạo nên thứ mùi cực kỳ cổ quái, nhưng hai người họ lại cảm thấy thích thú, chỉ là cảm thấy mùi vị kết hợp của hai người thư thích và dễ ngửi.

Khúc Như Bình bế Lục Yên Đinh lên giường, không biết từ nơi nào lấy ra mấy quyển sách dành cho thiếu nhi, nói với cậu: “Kể cho em vài câu chuyện trước khi đi ngủ nhé.”

“Anh mua à?” Lục Yên Đinh dịch đến bên cạnh Khúc Như Bình, ôm cánh tay của anh hỏi.

“Ừm, anh mua cho con gái của Vĩ Ninh.” Khúc Như Bình dứt khoát rút ra một quyển, cười cười với Lục Yên Đinh, “Quyển này cho em.”

Khúc Như Bình hôn lên đỉnh đầu của cậu, thanh âm rất nhẹ rất nông mà gọi một câu: “Bé con của anh.”

Thi Tiêm Hồng bình tĩnh nói: “Thành tựu của anh ấy so với tôi vốn cao hơn.”

“Ý cậu nói là lấy được nhiều giải thưởng hơn cậu sao?” Lưu Chiêu Nguyệt đối với chuyện này không thể gật bừa, “Trong cái giới này, vốn là đường diễn của Alpha rộng rãi hơn so với Omega một chút, cậu cũng biết đấy có rất nhiều giải thưởng đều thiên về bọn họ hơn, chính là hàm kim lượng đều không giống nhau.”

“Cậu không cần phải tự ti, phải biết, cậu đã là một diễn viên Omega rất xuất sắc trong giới này rồi.” Lưu Chiêu Nguyệt tán thưởng nhìn về phía anh ta, “Không nói khoa trương chút nào đâu, cậu là xứng đáng nhất.”

Thi Tiêm Hồng không hề tức giận, chỉ cười nói: “Chị biết đấy, tôi từ xưa nay đều không hề tự ti.”

Một chữ cuối cùng anh ta nói ra có phần hơi yếu, vừa dứt lời, liền bắt đầu ho khan.

Bị ngại cái tật khiết phích của Thi Tiêm Hồng, Lưu Chiêu Nguyệt cũng không đụng vào anh ta, chỉ khuyên nhủ: “Bên ngoài hơi lạnh đấy, vẫn là nên vào đi thôi.”

“Không sao đâu.” Thi Tiêm Hồng ho khụ khụ đến mức mặt mũi đỏ rần, giọng anh ta khàn khàn nói, “Trong phòng bí quá.”

Lưu Chiêu Nguyệt luôn cảm thấy anh ta có chút hờ hững, liền hỏi: “Cậu đã tính toán lúc nào làm phẫu thuật chưa?”

“Quay xong bộ phim điện ảnh này đã.”

“Bác sĩ nói phải nhanh một chút, cậu có nghe thấy không hả?”

“Bác sĩ nói có thể quay xong bộ phim này.”

“…”

“Để tôi nói ấy mà, cậu thật sự không cần phải cố như vậy đâu, bộ phim kia của Quách Khải…” Lưu Chiêu Nguyệt hơi do dự, không hiểu sự quật cường lúc này của anh ta là vì sao, “Diễn viên quá hỗn tạp, cậu chỉ là diễn viên chính trên danh nghĩa, lại là một câu chuyện riêng, phần diễn thật ra không nhiều gần như cần cậu chủ yếu là vì muốn kéo doanh thu phòng vé mà thôi, làm ơn mắc oán hay là thôi đi.”

“Hợp đồng đã ký rồi.”

“Không,” Lưu Chiêu Nguyệt nhìn về phía anh ta, có ý nói, “Không phải vấn đề tiền.”

Thi Tiêm Hồng cũng không đáp lại lời của chị ấy, đường viền gương mặt của anh ta ở trong đêm tối như đang phát sáng, cả người khác nào tinh linh ban đêm, đáy mắt là tâm tư âm u.

Lưu Chiêu Nguyệt nhìn không thấu Thi Tiêm Hồng, không nhịn được hỏi: “Tiêm Hồng, cậu đến cùng là muốn cái gì?”

“Chị Nguyệt,” Thi Tiêm Hồng ngữ khí lạnh lùng gần như cay nghiệt, “Chị vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn đấy.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.