Như Khói Như Cát – Chương 74 Khởi đầu – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 74 Khởi đầu

Sau khi bước vào nhà, Lục Yên Đinh trông thấy Khúc Như Bình đang gọi điện thoại.

Xem dáng vẻ của anh có lẽ là cũng mới trở về thôi, trên người vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề một tay đút trong túi quần Tây, áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay.

Khúc Như Bình gật đầu ra hiệu với Lục Yên Đinh, rồi đi đi lại lại trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại nói đôi câu.

Lục Yên Đinh ném áo khoác lên giá treo quần áo, thở dài một hơi, dựa vào trên tường quan sát Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình đứng trước cái máy hát cổ, dùng ngón tay miết nhẹ đĩa hát, đang suy tư gì đó.

Cuộc điện thoại này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, Khúc Như Bình “ừ” hai tiếng rồi đáp: “Được, đến lúc đó gặp.”

Anh chuyển hướng đi về phía Lục Yên Đinh, giang hai cánh tay ra với cậu, nói: “Đến đây.”

Lục Yên Đinh cười lên hai tiếng, nhảy vòng qua, Khúc Như Bình vững vàng đỡ lấy cậu.

Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh sắp phải đi đâu sao?”

“Ừ, tuần sau.” Khúc Như Bình cười buồn vỗ vỗ lưng cậu, “Phải đi năm ngày.”

“Làm gì vậy?”

“Đi từ thiện.”

“Châu Phi sao anh?”

“Không, vào trong núi thôi.”

“Những năm ngày cơ à, nhà hảo tâm.” Lục Yên Đinh than thở, “Anh cam lòng để em chăn đơn gối chiếc à?”

“Anh cũng muốn mang em đi theo lắm, nhưng mà vất vả lắm nên đành thôi vậy.”

Khúc Như Bình một tay ôm lấy cậu, tay còn lại ở đằng sau vươn ra xoay xoay chiếc đĩa hát.

Lục Yên Đinh vẫn không chịu buông tha: “Ở trong lòng anh, em là người được nuông chiều từ bé sao?”

“Hả?” Tay Khúc Như Bình trượt tới bên hông cậu, “Không phải.”

Suy nghĩ một chút, anh nói: “Em còn phải làm việc mà.”

Lục Yên Đinh nghiêng đầu qua: “Anh nhận ra lý do kia không hữu dụng nữa rồi sao?”

“Cạch” một tiếng, máy hát chậm rãi vang lên những âm điệu cổ điển phương Tây tao nhã.

Lục Yên Đinh được anh ôm đến mức nói không ra lời, nhẹ nhàng đẩy anh ra hai lần: “Ừ thì… Cảm giác người ta rất tốt, anh nói chuyện tử tế xem nào.”

Khúc Như Bình lại ôm chặt cậu hơn một chút, ghé vào lỗ tai Lục Yên Đinh chầm chậm nói rằng: “Em không lấy được vai này đâu.”

Khoé miệng Lục Yên Đinh sắp ngoác đến tận mang tai rồi, nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng nói: “Dựa vào cái gì, lúc trước cũng là anh bảo em đi thử, bây giờ thì tính là gì?”

“Hối hận rồi,” Khúc Như Bình hôn vào sau cổ cậu, “Không cho đi nữa.”

Lục Yên Đinh cười cười rụt cổ lại, hai người bọn họ ôm lấy nhau ngã xuống ghế sopha, dây dưa hôn môi cùng nhau. Trong tiếng mút môi, Lục Yên Đinh thở dốc nói: “Anh, anh… không xem đó là thật đó chứ?”

Khúc Như Bình ôm cậu ngồi dậy, đùa giỡn những lọn tóc rối trước trán cậu: “Sao cơ?”

“Em nói cảnh hôn ấy, anh hẳn là phải biết em lừa anh.” Lục Yên Đinh chôn ở trong lồng ngực của anh, ôm Khúc Như Bình không buông tay, “Không có ai có thể tốt hơn anh cả, em không nỡ để anh đi nhiều ngày như vậy, những mấy ngày, những mấy ngày em không được nhìn thấy anh đấy, không muốn như vậy đâu.”

“Chúng ta có thể video call cho nhau mà.”

“Em muốn sờ thấy cơ…” Lục Yên Đinh nức nở nói, giọng nói của cậu yếu dần, giống như không thể tiếp nhận hiện thực, buồn bực nói, “Vậy chờ anh trở về, chúng ta sẽ bù đắp lại tất cả mấy ngày đó.”

Lục Yên Đinh mặc sức tưởng tượng nói, “Phải làm cho đủ.”

“Được, ” Khúc Như Bình xoa đầu Lục Yên Đinh, dung túng nói, “Em muốn thế nào cũng được.”

—— Chỉ là.

Chẳng biết vì sao, thời khắc khiến người thỏa mãn như vậy, mà nội tâm Lục Yên Đinh lại không rõ nguyên do cảm thấy xót xa, gần đây cậu thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hoảng hốt, cậu cho rằng đây là do mình đã suy nghĩ quá nhiều về nhân vật.

Vào một thời điểm khác, giống như bây giờ, Khúc Như Bình rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng cậu vẫn như có cảm giác không nắm chặt được anh, thậm chí cậu sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng: Khúc Như Bình cũng đã từng đối xử như vậy với người khác sao?

Cũng sẽ ôm người khác như vậy, đối với người kia hoàn toàn che chở cùng sủng ái, đồng thời cũng bằng lòng cho người kia muốn gì cũng được sao?

Cậu biết cái người kia là ai, người kia ở trong lòng cậu cũng đã sớm quyết định buông xuống, nhưng dạo gần đây lại liên tiếp chiếm lấy đầu óc của cậu, khiến cho cậu không nhịn được một lần lại một lần nhớ tới, kèm theo những đố kỵ nhàn nhạt cùng mất mát.

Cậu biết có lẽ cậu có hơi nhập vai, trạng thái tâm lý không ổn định của Tống Khanh Nhiêu đang ảnh hưởng đến cậu, nhưng mà Lục Yên Đinh thậm chí còn không nhận được nhân vật này cơ mà, hết thảy của tất cả vẫn chỉ là bắt nguồn từ vọng tưởng của cậu mà thôi.

Nội tâm của cậu cầu nguyện tốt nhất cả đời này cũng không cần phải có giao thiệp với người kia, chỉ là cái giới này trông vậy mà cũng nhỏ thôi, đến lúc phải đối mặt là chuyện không thể tránh khỏi.

Vậy thì quãng thời gian này là tốt rồi, gần đây Lục Yên Đinh thật sự không muốn nghe thấy cũng như nhìn thấy bất cứ tin tức gì của người kia, cậu biết chính bản thân cậu đã có chút không còn là mình nữa, một cậu như vậy sẽ không mang đến cho quan hệ của cậu và Khúc Như Bình bất kỳ ảnh hưởng tích cực nào.

Nhưng điều Lục Yên Đinh không nghĩ tới chính là, khoảng chừng sau đó không lâu, cậu sẽ không tránh được việc gặp gỡ Thi Tiêm Hồng.

Nhưng cái lần gặp gỡ kia, mới chỉ là khởi đầu của tất cả mọi thứ mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.