Như Khói Như Cát – Chương 54 Một góc nhỏ của tảng băng chìm – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 54 Một góc nhỏ của tảng băng chìm

Ngày hôm sau, phim của Lục Yên Đinh sát thanh. Tuy cậu là nam thứ, nhưng các cảnh quay đều không tính là nhiều, thậm chí còn ít hơn so với cả nam ba, hơn nữa bộ phim này làm ẩu, quay rất gấp, ngay cả Lục Yên Đinh chính mình cũng không nghĩ tới có thể kết thúc việc quay phim nhanh chóng đến như vậy.

Việt Nguyệt tặng cho cậu một bó hoa to đùng, đồng thời ở trước ống kính nhiệt tình ôm lấy cậu: “Chúc mừng sát thanh nhé, Yên Đinh ca ca!”

Lục Yên Đinh cũng hào phóng mà ôm chặt lấy cô nàng, nói: “Cảm ơn.”

Mấy nhân viên công tác trong đoàn phim cũng đến chúc mừng cậu, từng người còn cùng Lục Yên Đinh chụp ảnh lưu niệm.

Sau khi kết thúc, Tiểu Triệu cùng cậu lên xe, đề nghị: “Chúng ta đăng một bài weibo đi?”

Lục Yên Đinh gật đầu: “Cô đăng đi.”

Tiểu Triệu nhìn cậu như đang có chuyện suy nghĩ, liền hỏi: “Anh Lục?”

Lục Yên Đinh hiện tại đã không còn mỉm cười như lúc nãy, cậu nói: “Tôi nhớ trong một buổi phỏng vấn trước đây thầy Khúc đã từng nói, mỗi lần sát thanh anh ấy đều cực kỳ không nỡ còn nói ra được rất nhiều cảm xúc và những suy nghĩ của mình.”

“Nhưng mà, Tiểu Triệu à.” Lục Yên Đinh hoảng hốt nói, “Tôi không hề có cảm giác đó một chút nào, tôi không lĩnh hội được sự không nỡ mà anh ấy nhắc đến, cũng không có cách nào lý giải được sự chân thành và những điều anh ấy thu hoạch được, tôi giống như chỉ là đang quay một cái quảng cáo trong một quãng thời gian rất dài vậy, chỉ như cùng với mỗi người đều là quan hệ hợp tác tạm thời mà thôi, tôi biết sau này chúng tôi đều sẽ không còn liên lạc, bởi vì chúng tôi căn bản không được tính là bạn bè.”

Cậu nói mãi nói mãi, thanh âm càng ngày càng trầm thấp, đến cuối cùng, yếu ớt đến mức chỉ còn chút hơi thở phập phồng: “Ngay từ khi bắt đầu tôi đã biết rõ sự chênh lệch giữa tôi và anh ấy, nhưng ban nãy ngay trong thoáng chốc đó, tôi cảm thấy có lẽ cả đời này tôi cũng không thể xứng với anh ấy.”

Tiểu Triệu nghe thấy những lời này, nhưng cũng không biết an ủi cậu ra sao, chỉ có thể ngồi cùng cậu. Một lát sau Lục Yên Đinh cũng bình tĩnh lại, đối với cô ấy cười cười: “Cô không cần phải như vậy đâu, thật ra tôi chỉ muốn có người cùng tôi nói chuyện mà thôi.”

Cô vô cùng ủ rũ, nói: “Haizz, anh Lục, thật ra tôi cũng tính là một nửa fan shipper của cp Thi Nhân, nếu như tôi không phải trợ lý của anh thì tôi có lẽ đã rất vui vẻ mà ship hai người.”

Lục Yên Đinh thở ra một hơi, dựa vào trên ghế ngồi, hữu khí vô lực cười cười: “Tại sao lại nói như vậy?”

Tiểu Triệu nói: “Ngày hôm qua thật ra tôi rất lo lắng cho anh, tuy là trên màn ảnh, thầy Khúc mang đến cho tôi cảm giác anh ấy là một người rất tốt… Được rồi, tôi thừa nhận lúc bình thường cảm giác về anh ấy của tôi cũng không tồi, nhưng thời điểm lúc anh và anh ấy ở cùng nhau, tôi có một loại… một loại cảm giác, anh không đấu lại được anh ấy.”

Lục Yên Đinh lập tức bật cười: “Ha ha, sao cô lại nghĩ như vậy?”

“Anh Lục, bình thường cảm giác mà anh mang đến cho tôi cũng là kiểu lão luyện, rất trưởng thành.” Tiểu Triệu nỗ lực hình dung, nói, “Thế nhưng khi anh ở bên anh ấy, tôi lại cảm thấy khí chất trên người anh không còn giống như thế nữa, thật giống như, giống như anh đã bị anh ấy thuần phục vậy.”

Lục Yên Đinh không hiểu lắm: “Thuần phục?”

“Chính là sẽ không giống như bản thân vốn có,” Tiểu Triệu móc điện thoại của mình ra, “Cảm giác này, tôi từ trên người nào đó không nhìn ra, nhưng tôi có thể tìm cho anh bức ảnh này để anh xem.”

Lục Yên Đinh nhìn cô ấy, trong lòng bắt đầu lờ mờ có sự suy đoán, cậu theo bản năng ngồi dậy hướng gần lại chỗ Tiểu Triệu.
Cậu không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết mình đang ở nơi nào, chính mình là ai.

Mấy giây sau, cậu lại vực dậy tinh thần.

Cực kỳ ngu xuẩn mà vươn tay ra với lấy cái điện thoại, lại lướt xem mấy cái video khác.

Đường trước đây của Quốc Dân dễ tìm hết sức, trên mạng có rất nhiều.

Cậu cứ như vậy ngồi xem hết cả một buổi chiều, rồi đến cả một buổi tối.

Trong đống video đó, có một phỏng vấn như thế này. Là phỏng vấn sau hậu đài một lễ trao giải mà Khúc Như Bình và Thi Tiêm Hồng cùng tham gia.

Phóng viên hỏi Khúc Như Bình: “Lần thứ nhất nhìn thấy Thi Tiêm Hồng, cảm giác của anh là gì?”

Khúc Như Bình mặc trên người bộ lễ phục đuôi nhạn màu đen, Thi Tiêm Hồng lại khoác trên mình Âu phục thuần trắng, hai người giống hệt như một cặp đôi vừa mới cưới. Đây là cuộc phỏng vấn bọn họ, sau khi hai người công khai chuyện tình cảm được một tháng.

Khúc Như Bình mắt liếc Thi Tiêm Hồng, Thi Tiêm Hồng lại nhìn vào ống kính mỉm cười.

Khúc Như Bình nói: “Ừm… Lúc đó là trong một buổi casting, em ấy được xác định vai sớm hơn tôi, mà thật ra trước đó tôi đã từng nhìn thấy em ấy trên TV rồi, bởi vì em ấy là một ngôi sao nhí ra mắt còn sớm hơn cả tôi, cho nên cũng có thể nói tôi là fan của em ấy, xem phim của em ấy mà lớn lên…”

Thi Tiêm Hồng nghe thấy vậy, cười cười liếc nhìn anh một cái.

“Tôi đi vào diễn thử, đạo diễn liền để tôi và em ấy đối diễn, tôi lúc đó lần đầu tiên nhìn thấy em ấy ở trong trường quay kia, toàn thân mặc trang phục màu trắng, liền cảm thấy em ấy thật đặc biệt…”

Trong nỗ lực tìm từ ngữ hình dung, Khúc Như Bình cuối cùng đã nói: “Lộ liễu.”

Lục Yên Đinh thiếu chút nữa đã để điện thoại rơi xuống đập vào mặt mình.

Cậu miễn cưỡng đỡ lấy, nghe thấy tiếng Khúc Như Bình trong điện thoại  còn đang thảo luận: “Tôi chưa từng thấy một Omega nào lộ liễu như vậy, em ấy thật sự quá đẹp, cho dù lúc đó em ấy còn nhỏ như vậy thôi, nhưng tôi đã cảm thấy thị giác của mình hoàn toàn bị kích thích, là sự lộ liễu khiến người đối diện không thể dời được tầm mắt, giống như, bạn biết rất rõ không được để em ấy hấp dẫn bản thân nữa, bởi vì cứ như thế thật sự sẽ chết người, rất nguy hiểm đấy, nhưng bạn lại không thể khống chế được chính bản thân mình, cứ như vậy thả mình trầm luân…”

Lục Yên Đinh biết mình có thể lý giải cảm giác này.

Bởi vì từ trước đến nay, đó vẫn luôn là cảm giác mà Khúc Như Bình mang đến cho cậu.

Anh là thiên sứ hay ác ma, là động không đáy không ngừng nuốt chửng hay là đám mây không thể thực sự giẫm vào, là niềm vui sướng trôi nổi giữa không trung hay sự mò mẫm trong sương giăng mờ mịt, là cam tâm tình nguyện hay kiếp nạn khó tránh đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.