Như Khói Như Cát – Chương 51 Bữa tối dưới ánh nến – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 51 Bữa tối dưới ánh nến

Đây là lần thứ hai Lục Yên Đinh đến nhà Khúc Như Bình.

Cậu kéo tay anh đi vào, nhưng ý nghĩa đã không còn giống như lần trước nữa rồi.

Khúc Như Bình cầm đôi dép lê đi trong nhà, đưa cho cậu, nói: “Em cứ ngồi đây xem TV trước nhé!”

Lục Yên Đinh từ chối nói: “Em muốn vào bếp cùng với anh.”

Khúc Như Bình cởi áo khoác ra, cười cười hỏi cậu: “Em có biết nấu ăn không?”

“Em biết lắm đấy,” Lục Yên Đinh miêu tả nói, còn có vẻ khoe khoang khoác lác: “Cực kỳ biết luôn.”

Một tay Khúc Như Bình ôm lấy eo cậu, hơi khẽ nghiêng người: “Thế anh không múa rìu qua mắt thợ nữa, em làm đi.”

“Không phải anh muốn làm bít tết cho em ăn à?”

“Là đồ có sẵn, ở trong tủ lạnh ấy, hâm nóng lại là ăn được thôi.”

“Em không cần biết, cho dù là kiểu lấy ra là ăn được ngay, thì anh cũng phải tự tay lấy cho ăn.” Lục Yên Đinh thúc giục, từ phía sau nhảy xuống, ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, Khúc Như Bình tiến về phía trước kéo cậu đi theo mình mấy bước, rồi quay lại ôm lấy cậu một lát.

Khúc Như Bình cười nói: “Được rồi, bây giờ anh đi làm.”

Hai người họ một trước một sau đi vào phòng bếp, phòng bếp nhà Khúc Như Bình rất lớn, Lục Yên Đinh xoay một vòng, nói: “Thầy Khúc, nhà của anh cho em cảm giác như mình đang ở nhà hàng ấy.”

Khúc Như Bình lấy bít tết từ trong tủ lạnh ra, “Vậy à?”

“Đúng vậy, rất thơm, rất rộng, phong cách trang trí cũng rất được, chỉ là quá chỉnh tề nghiêm túc, nếu lộn xộn hơn một chút sẽ có cảm giác thân thiết hơn.”

Lục Yên Đinh tò mò nói: “Tại sao anh nhất định phải dùng màu sắc trầm như vậy cho căn nhà của mình? Cảm giác như đều cùng một hệ màu sắc, màu sắc quá trầm cảm giác có hơi ngột ngạt.”

Khúc Như Bình nói: “Có tuổi rồi, nên mới thích loại màu sắc như vậy.”

Lục Yên Đinh cười rộ lên, cậu lê dép lướt qua đụng vào người anh: “Sao anh cứ thích cậy mình nhiều tuổi thế nhỉ? Anh cầm lấy gương mà soi xem, anh không cảm thấy bây giờ anh mà diễn vai thanh niên mười tám tuổi cũng không có chút áp lực nào sao?”

Khúc Như Bình lắc đầu: “Anh sẽ cố gắng hết mức không nhận dạng vai này.”

Lục Yên Đinh cũng không nói thêm điều gì, cậu thường vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt này, trong đôi mắt đều là sao trời lấp lánh, ngập tràn ánh sáng của sự sùng bái và ái mộ.

Khúc Như Bình bật bếp lên, đổ dầu, bỏ thẳng miếng bít tết còn đông lạnh vừa lấy ra bỏ vào chảo, Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh không cần rã đông sao?”

“Không, anh lười.”

Lục Yên Đinh tùy ý nói, “Dù sao cũng không còn sớm nữa, ăn đơn giản thôi cũng được.”

Lục Yên Đinh từ đầu đến cuối đều ôm lấy Khúc Như Bình từ đằng sau, cậu ngó cái đầu ra phía trước: “Anh nói hôm nay cần phải chúc mừng, có đúng không?”

“Đúng.”

“Chỉ ăn mỗi bít tết không thì không tính là chúc mừng, trong nhà anh có nến không?”

Khúc Như Bình biết cậu định làm gì, cười nói: “Có.”
Trông thấy ánh mắt trầm ổn của Khúc Như Bình, cậu lại thở hắt ra, cầm lấy khuy áo của Khúc Như Bình nhẹ nhàng cởi: “Em không muốn rời xa anh, em hôm nay không muốn phải đi.”

Khúc Như Bình vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Kỳ phát tình của Omega, cảm xúc sẽ không ổn định, sau này em sẽ hối hận đó.”

“Em sẽ không!”  Lục Yên Đinh cơ hồ như muốn khóc, cậu khó nhịn mà cọ cọ Khúc Như Bình, “Em thật sự sẽ không mà, em chỉ đối với anh như vậy mà thôi, vì là anh nên em sẽ không hối hận.”

Khúc Như Bình giữ lấy eo cậu, để cho cậu không lộn xộn nữa: “Nghe lời.”

Lục Yên Đinh không nói gì nữa, cậu dụi nước mắt lên quần áo của Khúc Như Bình, tủi tủi thân thân mà rên hừ hừ.

Cậu dần dần cảm nhận được lời anh nói là đang dỗ dành mình, đầu óc cậu bây giờ cực kỳ loạn, nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể khiến cho cậu càng ngày càng không rõ ràng: “Anh chính là lừa em, anh chính là một tên lừa đảo, ưm —— ”

Khúc Như Bình bế cậu lên, khiến cậu mơ hồ có chút mong đợi đây là đi đến bên chiếc giường, nhưng mà Khúc Như Bình chỉ là bế cậu đi đến trước một chiếc tủ, anh vòng tay ra với cái gì đó, rồi lại rót một cốc nước: “Uống cái này đi.”

Lục Yên Đinh trong mắt ừng ực nước mắt hỏi anh: “Đây là cái gì?”

“Thuốc ức chế, ” Khúc Như Bình đem viên thuốc áp trên môi cậu, “Em hai ngày nay rồi đều không uống, có đúng không?”

Lục Yên Đinh lần này là thật sự khóc rồi, cậu khịt mũi đưa viên thuốc kia ngậm vào trong miệng, Khúc Như Bình lấy nước cho cậu uống, Lục Yên Đinh lắc lắc đầu, Khúc Như Bình nói: “Sẽ đắng đó, em uống nước đi.”

Trong miệng Lục Yên Đinh xác thực ngập tràn vị đắng, nhưng cậu vẫn cứng rắn nuốt xuống, nghẹn ngào nói: “Anh không bằng lòng đụng vào em.”

Khúc Như Bình bế cậu ngồi xuống ghế sopha, vuốt ve phần lưng run rẩy của cậu, nói: “Không phải.”

“Chính là như thế,” hai tay cậu đặt trên bả vai Khúc Như Bình, khóc đến mức có chút không thở nổi, “Anh chính là không bằng lòng đụng vào em.”

Khúc Như Bình lau nước mắt cho cậu: “Em trước tiên hãy nghe anh nói đã.”

“Em không muốn nghe, ” Lục Yên Đinh vừa nói, vừa lắc đầu, rồi lại mâu thuẫn mà ôm chặt Khúc Như Bình, “Em không muốn nghe anh nói gì nữa cả, em cũng không quan tâm đến anh nữa.”

Khúc Như Bình đè đầu của cậu lại hôn lấy, Lục Yên Đinh theo bản năng nhắm mắt lại, cậu khiến nước mắt mình cũng đều dính lên trên mặt Khúc Như Bình, bọn họ cách tầng nước mắt chạm vào nhau, Khúc Như Bình thoáng rời khỏi cậu một chút, khẽ gọi: “Yên Đinh.”

Lục Yên Đinh mím môi, hơi rũ mắt xuống nhìn anh.

Khúc Như Bình một lần lại một lần lau nước mắt cho cậu, bàn tay ấm áp bủa vây lấy gương mặt vô cùng ẩm ướt: “Tâm trạng bây giờ của em còn chưa ổn định, anh thật sự không nghĩ vào lúc này lại muốn em. Trong tình trạng em không hoàn toàn tỉnh táo như thế này, dưới tình huống em cũng không hề bình tĩnh nữa, chúng ta cứ như vậy mà lên giường, sau này có khả năng em sẽ hối hận. Đây là lần đầu tiên em yêu một người, là hoàn toàn đang đi theo tiếng gọi của bản năng và cảm xúc, nhưng điều này là không được, chúng ta sẽ không như thế, có được không em?”

Lục Yên Đinh lắc đầu.

Khúc Như Bình nắm chặt tay cậu, đối với Lục Yên Đinh cười: “Được không em?”

Lục Yên Đinh phát hiện, cậu không có một cách nào.

Khúc Như Bình chỉ vừa cười, thế giới của cậu lại như đang xoay chuyển.

Cậu từ từ, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn tủi thân gật đầu.

Lục Yên Đinh ôm lấy anh, khịt mũi hỏi: “Vậy chúng ta một ngày nào đó sẽ làm, đúng không?”

Khúc Như Bình hôn lên gương mặt Lục Yên Đinh một cái, nói cho cậu biết: “Phải.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.