Như Khói Như Cát – Chương 49 Thuở ban đầu – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 49 Thuở ban đầu

Lục Yên Đinh cảm thấy Khúc Như Bình đang cười cái tính trẻ con của cậu, ngữ khí của anh nghe vào đích xác cũng là kiểu như đang dỗ dành, anh nói: “Được, đương nhiên là được.”

Lục Yên Đinh thở phì phò quay người lại, cậu hỏi Khúc Như Bình: “Tại sao anh mỗi lần hình dung chúng ta, thì đều giống như giữa chúng ta có giao dịch gì vậy… Em cũng không biết nói thế nào nữa…”

Cậu tức giận cào loạn tóc tai, nín một hơi, nhìn về phía Khúc Như Bình, ánh mắt trong phút chốc liền trở nên tủi thân: “Anh có phải chỉ đang đùa giỡn em thôi phải không?”

Khúc Như Bình dừng lại, anh đứng lên, đi tới trước người Lục Yên Đinh, để đầu cậu tựa vào lồng ngực của mình nhẹ nhàng ấn: “Không phải, tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh nghĩ như thế nào?”

Khuôn mặt của Khúc Như Bình rất sạch sẽ, anh ngồi xổm xuống, cùng Lục Yên Đinh mặt đối mặt, nhìn cậu chăm chú.

Thế nhưng anh lại không nói lời nào.

Lục Yên Đinh không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lúc nào cũng biến chuyện ở bên anh yêu ma hoá đi như vậy? Thật giống như thích anh là một chuyện vô cùng đáng sợ.”

Khúc Như Bình bị câu nói này khiến cho bật cười, nhưng rất nhanh liền ngừng lại: “Không phải là yêu ma hóa, là lý giải của chúng ta đối với chuyện này không giống nhau cho lắm.”

Lục Yên Đinh suy đoán ý tứ của anh: “Anh có phải là muốn nói, trong thế giới của rất nhiều người trưởng thành, tình yêu cùng tính hướng còn có thể tách rời, chứ đừng nói chi đến ôm ấp hay hôn môi.”

“Vậy em nói cho anh biết,” Lục Yên Đinh cầm lấy tay anh, kề sát vào mặt mình, “Ở chỗ em, không có cửa đâu! Căn bản là không thể tách rời được, em hiện tại quả thật nhỏ hơn anh rất nhiều, nhưng cho dù em có tám mươi tuổi, em cũng không tùy tiện để người khác hôn mình như vậy đâu, nếu không em sẽ cảm thấy cái người kia thích em, ái mộ em, nếu như em là bởi vì nụ hôn này liền yêu người ta, vậy thì em sẽ không để người ta chạy đâu, cho dù thằng nhóc kia mới mười tám tuổi đi chăng nữa.”

“Em đấy.” Khúc Như Bình cười, lắc đầu một cái, một tay đặt ra sau tai Lục Yên Đinh, xoa xoa gáy cậu, động tác này quá mức thân mật, khiến gương mặt Lục Yên Đinh lập tức ửng đỏ.

Lục Yên Đinh thời điểm thẹn thùng, đôi mắt thường là có hơi không mở ra được, tầm mắt cậu lơ lửng, không biết nên nhìn vào chỗ nào, cố tình Khúc Như Bình đang nhìn cậu chằm chằm, khiến cho Lục Yên Đinh càng lúc càng ngượng ngùng.

Nhưng cậu cũng không muốn dời đi tầm mắt, nếu vậy sẽ giống như cậu chịu thua ấy. Cậu kiên định dùng gương mặt đỏ bừng của mình nhìn Khúc Như Bình, phảng phất như nghé con mới sinh không sợ cọp, còn chứa chút ý tứ kiên quyết.

Khúc Như Bình nở nụ cười, anh cách lưng ghế dựa ôm lấy Lục Yên Đinh, hô hấp đều đều, “Được.”

Lục Yên Đinh theo bản năng nói theo anh: “Được?”

Khúc Như Bình lại gần, hôn lên trán cậu một cái, trong mắt anh đều là ý cười: “Chúc mừng một chút, đi ăn chút đồ ăn khuya đi.”

Lục Yên Đinh kéo áo của anh: “Anh nói được, có phải ý anh là sẽ ở bên em không?”

“Bọn họ nói không có Alpha nào là không muốn ngủ với Omega của mình cả, nếu như ngày thứ nhất bên nhau không làm chuyện đó, liền nói rõ như vậy có nghĩa là người đó còn chưa đủ thích người kia.” Lục Yên Đinh buồn buồn nói.

Khúc Như Bình lại nghe được ý tứ khác, “Em chưa từng yêu bao giờ ư?”

Lục Yên Đinh vừa định trả lời, rồi lại mơ hồ cảm thấy được Khúc Như Bình giống như không phải vui vẻ lắm, cậu trước đây nghe người ta nói qua, một ít Alpha không thích cùng một Omega không có kinh nghiệm yêu đương, cùng lúc đó, cậu sợ Khúc Như Bình bởi vì kinh nghiệm bằng không của cậu mà cảm thấy áp lực, cho nên cậu do dự một chút, mới nói: “Em… em từng yêu rồi.”

Khúc Như Bình hỏi cậu: “Yêu lúc nào?”

“Thì là, khi còn nhỏ, lúc mười mấy tuổi, quen cho vui.”

Diễn kịch trước mặt ảnh đế khiến áp lực mà Lục Yên Đinh cảm thấy rất lớn, cậu nỗ lực để cho mình nói trôi chảy một chút, “Không nhớ rõ lắm, đã qua rất lâu rồi.”

Khúc Như Bình nở nụ cười: “Em ở trước mặt anh có thể không cần mệt mỏi như vậy.”

Lục Yên Đinh thở hắt ra: “Em không biết anh thích bộ dáng như thế nào, em biết ngay là không gạt được anh mà.”

“Nếu em không muốn nói, có thể nói với anh.” Khúc Như Bình xoa xoa đầu cậu, “Không cần thiết phải gạt anh, huống hồ em lại quá thiện lương, nói dối không có hiệu quả lắm.”

Lục Yên Đinh hỏi anh: “Em thiện lương sao?”

“Em toàn tự nghĩ xấu cho mình, định nghĩa đối với bản thân mình hơi phiến diện, điều này đã có thể nói rõ một vài vấn đề rồi.”

Khúc Như Bình nói xong, ôm cậu đi về phía trước hai bước, “Được rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác tán gẫu tiếp thôi.”

Lục Yên Đinh kéo tay anh: “Vậy anh lại hôn em một cái đi mà.”

Khúc Như Bình cười hỏi cậu: “Tại sao lúc nào em cũng làm như sắp ly biệt đến nơi vậy?”

Lục Yên Đinh nói: “Bởi vì sau khi ra ngoài, có ít nhất một đoạn đường, chúng ta là không thể cận kề tiếp xúc, anh cũng sẽ thể hiện đối với em lạnh lùng hơn một chút.”

Khúc Như Bình ở trên môi cậu hôn chụt chụt, “Em có thể thử cho anh chút cảm giác an toàn mà.”

Nói xong, anh liền cúi đầu xuống, làm sâu hơn nụ hôn này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.