Như Khói Như Cát – Chương 45 Nửa thật nửa giả – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 45 Nửa thật nửa giả

Ở trên xe, Tiểu Triệu có vẻ hơi khiếp đảm, cô chột dạ ngồi ở một bên, không dám nhìn về phía Vương Bàn Bàn.

Lục Yên Đinh vừa lên xe, Vương Bàn Bàn đã bắt đầu cằn nhằn, cằn nhằn đến nửa đường cậu thực sự không nhịn được nữa: “Tôi thật sự đã biết rồi mà, anh đừng có nói nữa.”

“Cái gì biết rồi, tôi còn không phải là vì muốn tốt cho cậu sao!” Vương Bàn Bàn tận tình khuyên nhủ, “Cậu biết trước đây thanh danh của Khúc Như Bình trong cái giới này thối đến thế nào không, lúc anh ta và Thi Tiêm Hồng còn yêu nhau đã cùng Omega khác có qua lại rồi, hơn nữa còn toàn chọn kiểu người có vẻ ngoài như cậu, cậu có biết cái khuôn mặt này của cậu phù hợp với tâm ý của anh ta đến thế nào không? Haizz, tôi cho cậu ảnh mấy cậu Omega ngày trước anh ta đã từng ngủ với họ là cậu sẽ biết ngay thôi, cậu đợi đấy, tôi tìm cho cậu…”

“Tôi không muốn xem,” Lục Yên Đinh cau mày, “Đó đều là chuyện đã qua.”

“Đệch! Vương Bàn Bàn chửi ầm lên, “Cậu đừng tưởng rằng anh ta đàng hoàng, mấy năm qua đừng nhìn anh ta bắt đầu tự tâng bốc chính mình đi con đường nghệ thuật gia chân chính gì đó, bản chất vẫn là loại công tử nhà giàu kia mà thôi, anh ta trước đây còn làm người ta to bụng đấy! Cho bên đó ít tiền mới không bị làm loạn lên, mà cậu hồi nhỏ có phải không xem tin tức hay không vậy? Anh ta cứ cách mấy ngày là lại có tin đồn, cậu về mà hỏi bố mẹ cậu xem, nhất định đối với anh ta có ấn tượng không tốt.”

Lục Yên Đinh nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói gì nữa.

Tiểu Triệu dè dặt nói: “Tôi cảm thấy thầy Khúc là người rất tốt mà…”

“Cô còn dám nói chuyện!” Vương Bàn Bàn đưa tạp chí trong tay mình cho cô ấy, “Tối hôm qua cô dám để một Omega trong tình trạng tin tức tố hỗn loạn ở nhà người ta! Có phải cô thấy thế giới này yên tĩnh quá rồi đúng không, nên phải làm gì đó!”

Lục Yên Đinh nhíu mày nói: “Anh đừng mắng cô ấy nữa, là tôi bảo cô ấy về đấy.”

“Cậu đấy! Cậu đấy!” Vương Bàn Bàn hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Cậu nói cậu đi, cậu sống không đủ lâu hay là Bạch liên hoa đấy! Người như thế vừa nhìn đã biết là một con cáo già, trước ống kính giả làm CP thì thôi đi, nếu cậu thực sự dấn thân vào thì đúng là phiền phức rồi đấy! Anh ta không có trái tim đâu, cậu có biết không hả? Một Omega, nếu như bị đánh dấu rồi mà vẫn chưa kết hôn thì sẽ bị đám phóng viên dẫm chết đó cậu có biết không? Hơn nữa hai người kia thường xuyên tan tan hợp hợp, lúc giận dỗi Khúc Như Bình có cái trò rất thích tìm những Omega loại hình thanh thuần để chọc giận Thi Tiêm Hồng người ta, cậu vừa vặn rơi đúng vào khoảng thời gian bọn họ có chuyện, có cảm thấy cậu chính là Omega xuất hiện đúng thời điểm bị nhắm trúng rồi hay không hả?”

“Thầy Khúc sẽ không trẻ con như vậy.” Lục Yên Đinh hỏi anh ta, “Tôi sẽ chú ý, anh có thể đừng nói về anh ấy nữa được không?”

Vương Bàn Bàn chỉ vào Lục Yên Đinh đối Tiểu Triệu nói: “Nhìn đi, nhìn đi, đã dấn thân mất rồi.”

Lục Yên Đinh dứt khoát một câu cũng không nói nữa, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bực không thôi.

Sau khi đến bệnh viện, bọn họ vội vàng làm kiểm tra, mà bệnh viện tư chính là động tác nhanh nhẹn, không đến hai mươi phút đã làm xong hết thảy các xét nghiệm, bác sĩ tư của Khúc Như Bình họ Lương, ông đã ở đây chờ bọn họ từ sớm, người này nghe đâu trước kia là Phó viện trưởng ở đây, ông cầm tờ kết quả kiểm tra, nói: “Trước mắt xem ra không có vấn đề gì, tin tức tố cũng đã theo hướng ổn định, nhưng thời kỳ phát tình sắp tới vì vậy khoảng thời gian này cậu vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.”

Ông lại dặn dò vài câu, rồi gỡ băng vải sau gáy cho Lục Yên Đinh xuống, nhắc nhở cậu những ngày này vẫn phải luôn sử dụng thuốc ức chế, xong xuôi rồi bọn họ mới rời khỏi bệnh viện để trở về đoàn phim.

Lần này ở trên xe, Vương Bàn Bàn lại thở dài, nói: “Được rồi, tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa, chúng ta nói về hoạt động ngày mai đi, tuy rằng các câu hỏi chúng ta đã biết từ trước rồi, nhưng hiện tại cậu đã nổi tiếng, những người kia không chắc có định giở trò gì sau lưng hay không, nên chúng ta có chuẩn bị vẫn hơn.”

Tiểu Triệu nhỏ giọng nói: “Cô gái này chẳng khiến người ta thích được.”

Lục Yên Đinh thở dài.

Tiểu Triệu hỏi cậu: “Cô ta đã thế rồi mà anh cứ khách sao với cô ta làm gì.”

Lục Yên Đinh nói: “Bởi vì hiện tại trong bộ phim tôi đang diễn mình phải thích cô ấy, nên rất khó để tôi thật sự ghét cô ấy.”

Điện thoại trong tay cậu lúc này lại rung lên, cậu đưa lên nhìn một chút, mắt cũng trở nên sáng rực.

Khúc Như Bình trả lời tin nhắn: Hôm nay không đi được rồi, có việc đột xuất.

Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn này mấy lần, cuối cùng mới trả lời lại: Vâng, anh cứ bận việc của mình đi.

Lục Yên Đinh rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, Tiểu Triệu thấy thế liền hỏi: “Anh sao vậy?”

Lục Yên Đinh lắc đầu một cái.

Tiểu Triệu có chút không biết phải làm sao, chỉ nói: “Sao bỗng nhiên tôi thấy anh có vẻ mất hứng nhỉ.”

“Không có, ” Lục Yên Đinh nhẹ giọng nói, rũ mắt xuống, “Tôi không phải có chuyện không vui đâu.”

Có lẽ đây mới nên là dáng vẻ mà bọn họ nên có.

Thế này cũng chẳng là gì, dẫu sao cậu cũng đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ rồi.

Cậu không phải đã cùng Khúc Như Bình hôn nhau sao?

Nhưng mà, con người vốn tham lam, điều cậu muốn bây giờ đã không còn chỉ là một nụ hôn nữa rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.