Như Khói Như Cát – Chương 37 Đảo Dã nhân (4) – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 37 Đảo Dã nhân (4)

“Hôm nay lịch trình của chúng ta sẽ sắp xếp thế này, trong bộ lạc Phú Lý Cát Tư Ni có rất nhiều động vật hoang dã đáng yêu, một trong số đó…”

Trong thanh âm trầm bổng lên xuống của Lâm Khách, Sở Nghiêm Thư đưa mu bàn tay tới gần Nam Mộng Nhất, chạm vào tay cậu, thấp giọng nói lẩm bẩm: “Anh ấy giống hệt MC dẫn chương trình thiếu nhi ấy nhỉ.”

Nam Mộng Nhất: “Xì, luyên thuyên.”

Lâm Khách nói: “Tiểu Thư, cậu đứng gần tôi như thế còn nói thầm cái gì, thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không nghe thấy hả?”

Sở Nghiêm Thư lè lưỡi ra, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh làm sao mà nghe thấy được, lần trước em đứng bên cạnh chú Khúc nói xấu chú ấy mà chú ấy cũng có nghe thấy đâu.”

Lục Yên Đinh liếc mắt nhìn cậu ta: “Đó là vì chú Khúc của cậu, người lớn không thèm chấp trẻ con thôi.”

Lâm Khách: “Nhu Nhu, cậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó à?”

Quan Nguyệt: “Cũng có phải mắng anh đâu mà, chú Lâm, còn chấp trẻ con nữa, anh nói nhanh lên đi.”

Lục Yên Đinh nhìn về hướng Khúc Như Bình, phát hiện anh chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng cậu thấy thế lại có chút không vui, cậu thật sự cảm thấy cái miệng của Sở Nghiêm Thư quá nhanh nhảu, những người từng tiếp xúc với Khúc Như Bình đều biết phải lưu ý chuyện thính lực của anh thật sự không được tốt lắm, thế nhưng Sở Nghiêm Thư vẫn là cứ đem chuyện đó bô bô nói ra.

Lâm Khách nói tiếp: “Kế hoạch hôm nay của chúng ta, là sẽ cùng người bản địa ở đây đi chơi cùng các chú voi, chú ý, chú ý, ở đây hy vọng mọi người sau này sẽ không cưỡi voi, cũng như không xem bất kỳ một tiết mục nào do voi biểu diễn nữa, bởi vì đằng sau tất cả những tiết mục giải trí ấy là cả một quá trình thuần hóa cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng hôm nay việc chúng ta chơi đùa với những chú voi sẽ có sự khác biệt với những tiết mục giải trí vừa nhắc đến, voi trong bộ lạc này được con người chăm sóc, giống như những chú voi được bảo vệ trong công viên vậy, chúng ta có thể trải nghiệm một chút những việc như tắm cho voi, cho voi ăn là cảm giác gì…”

Sở Nghiêm Thư đụng Lục Yên Đinh một cái, giống như trẻ con ồn ào, nói: “Cậu trước đây đã từng sờ vào voi bao giờ chưa? Tôi từng sờ rồi đó.”

Lục Yên Đinh phản ứng thường thường: “Chưa.”

Sở Nghiêm Thư liếc mắt nhìn cậu một cách kỳ quái, không lên tiếng.

Lục Yên Đinh không phải muốn gây chuyện với cậu ta, chỉ là trong lòng cậu thấy không thoải mái.

Cậu liếc nhìn máy quay, đột nhiên phát hiện một điểm rất đáng sợ: bản thân đã trở nên thích ứng với hoàn cảnh, phảng phất dường như đã không ý thức được còn có sự tồn tại của máy quay nữa, ưu điểm cũng chính là nhược điểm, tuy rằng cậu sẽ càng ngày càng trở nên tự nhiên hơn, thế nhưng từ đó chân tình cũng sẽ dễ lộ ra hơn, thậm chí là để lộ bản tính.

Lục Yên Đinh hướng Sở Nghiêm Thư quát ầm lên: “Sao cậu lại phun nước vào chúng tôi!”

Sở Nghiêm Thư còn đang cầm vòi nước hướng bọn họ đi đến, cười hết sức vui vẻ.

Nam Mộng Nhất hiển nhiên cũng là người bị hại qua, cậu vừa rồi một mặt lạnh lùng nhìn vòi nước trong tay Sở Nghiêm Thư thờ ơ không quan tâm, khiến Sở Nghiêm Thư không vui nói: “Sao cậu không tránh đi?”

Nam Mộng Nhất: “Tôi càng trốn cậu sẽ càng đuổi theo, không biết điểm dừng.”

Vì vậy Sở Nghiêm Thư liền thay đổi mục tiêu, đối Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình phun tung tóe. Lục Yên Đinh cảm thấy chán nản, toàn thân cậu đều ướt cả, bèn dứt khoát cầm lấy vòi nước nhằm Sở Nghiêm Thư cũng phun qua.

Trong sự tưng bừng hỗn loạn, Khúc Như Bình đứng ở phía trước Lục Yên Đinh, quần áo cơ hồ đều ướt cả, Lục Yên Đinh đối với anh hét lên: “Phản kích đi, thầy Khúc! Phun cậu ta đi!”

Lâm Khách xem trò vui không ngại làm lớn chuyện: “Nghe lời Nhu Nhu đi, phun cậu ta!”

Vì vậy Khúc Như Bình cũng cầm lấy vòi nước phun tung toé vào người Sở Nghiêm Thư, anh và Lục Yên Đinh đồng tâm hiệp lực, bắt nạt Sở Nghiêm Thư khiến cậu ta phải khóc huhu, gào lên: “Không công bằng! Hai người lấy hai chọi một!”

Nam Mộng Nhất ở bên cạnh vỗ tay nói: “Hay lắm! Phun hay lắm, phun quá tuyệt! Phun chết cậu ta đi!”

Lục Yên Đinh cười thực thoải mái, ngay trong lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Như Bình, đột nhiên cảm thấy anh cũng giống như một đứa trẻ mới lớn một nửa mà thôi, cũng sẽ có mặt nghịch ngợm cùng trẻ con.

Nhưng mà cậu cũng phát hiện mình rất yêu thích, mỗi một dáng vẻ của Khúc Như Bình, cậu đều thích.

Cậu biết chắc rồi, cậu chính là thích Khúc Như Bình, tình yêu vào thời khắc này vượt qua tất cả những sự tồn tại, trở thành điều ý nghĩa nhất lớn nhất trong sinh mệnh của cậu.

Cậu cũng không còn khí lực để tiếp tục nghĩ xem là đúng hay sai nữa, cũng không có tâm tư đi cân nhắc tất cả các giá trị, cậu thích Khúc Như Bình, không cần quan tâm trong quá khứ anh đã từng yêu ai, tương lai người anh ấy yêu có phải là cậu hay không, cậu cũng quyết định cậu sẽ thích anh.

Lục Yên Đinh luôn luôn cho rằng mình là một người ích kỷ, mỗi một tình cảm mà cậu bỏ ra đều phải nhận được hồi đáp, nếu như không chiếm được, cậu sẽ khổ sở, thống khổ và ngột ngạt, nhưng vào giờ phút này, cậu lại cảm thấy được tất cả những thứ đó đều không quan trọng nữa.

Chỉ cần Khúc Như Bình nhìn cậu nhiều hơn một cái, dù cho trong ánh nhìn đó không bao hàm bất kỳ yêu thương nào, cậu cũng đều sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng, niềm vui sướng kia quá mức thuần khiết, đã đủ để cậu không cần đòi hỏi gì nhiều hơn nữa rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.