Như Khói Như Cát – Chương 35 Đảo Dã nhân (2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 35 Đảo Dã nhân (2)

“Đây là món thịt nai rất nổi tiếng của dân bản xứ, lúc nướng còn được phết mật ong lên, thịt tươi ngon mà vị cũng đậm đà.” Lâm Khách vừa lau mồ hôi vừa cười nói, “Haizz, ở đây tối rồi mà vẫn nóng thật đấy, mà sao giờ tôi lại kiêm thêm cả blogger ẩm thực nữa à?”

Sở Nghiêm Thư cắn một miếng thịt to, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói nên nghe không rõ: “Ngon quá!”

Nam Mộng Nhất nói: “Cậu có thể đừng nói chuyện lúc ăn cơm không?”

Sở Nghiêm Thư dựng thẳng ngón tay cái không ngừng lắc lư.

Lục Yên Đinh ở trong màn đêm hứng gió, cậu đã uống một ít rượu bộ lạc tự chưng cất, mùi rượu có hơi nồng, cậu chỉ có thể uống từng hớp từng hớp nhỏ, cho dù như vậy, vẫn là uống đến đỏ cả mặt, trong tiềm thức cậu tự nói với mình đây là đang ở trước ống kính, không thể uống nhiều hơn nữa nếu không chuyện xấu sẽ lộ ra hết, vì vậy cậu không nữa uống, ngược lại Sở Nghiêm Thư vẫn luôn giục giã: “Nào, uống cùng tôi hai chén nữa đi mà.”

Lâm Khách cười nói: “Tiểu Thư như thế này ở trên bàn rượu, chính là giống mấy ông lãnh đạo hay thúc người ta uống rượu đó, không uống chính là không nể mặt cậu ta.”

Lục Yên Đinh lắc đầu liên tục: “Không uống được nữa đâu, thật đấy, tôi uống quá nhiều rồi.”

Nói xong, cậu nhíu mày lại, ợ một cái vì rượu.

Quan Nguyệt nhìn cậu đang cúi đầu bưng mặt, liền cười to nói: “Haizz, làm sao mà mặt cũng đỏ lên thế này hả, Tiểu Nhu Nhu?”

Lục Yên Đinh sau khi uống rượu, lại càng thêm phần ngượng ngùng, nói: “Đừng gọi em thế mà, chị Quan.”

Thế nhưng cái dáng vẻ kia của cậu,  ngược lại càng khiến người ta muốn trêu chọc, ngay cả Nam Mộng Nhất cũng hét lên: “Nhu Nhu, uống thêm một chén nữa đi mà Nhu Nhu!”

Một cô bé trong bộ lạc ngồi bên cạnh khoảng hơn mười tuổi, nghe mấy người kia ồn ào, lại như có phần nhạy cảm hiểu chuyện, liền kêu to lên đòi đưa đến chiếc sừng trâu đựng rượu tới, rót đầy cho Lục Yên Đinh.

Lục Yên Đinh bị những người này bắt nạt đến bó tay, cậu che nửa bên mặt, cười đến mức trong đôi mắt đều chứa nước mắt: “Mọi người vừa phải thôi nhá.”

Cậu lúc này lại nhìn về phía Khúc Như Bình, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì mà chỉ nhìn về phía cậu, nói: “Sao mọi người không học tập thầy Khúc chứ, người nào người nấy đều bắt nạt tôi.”

Quan Nguyệt đối Khúc Như Bình nói: “Thầy Khúc của chú không cứu được chú đâu, đúng không, anh cũng bảo Nhu Nhu uống một chén đi chứ?”

Lâm Khách nói: “Ai chơi được nữa thì chơi, không chơi được nữa thì thôi chớ.”

Khúc Như Bình: “Buổi tối ngủ ở đâu?”

Lâm Khách: “Ngủ theo giới tính, Tiểu Lục ở lều đằng kia.”

Khúc Như Bình: “Tôi đưa cậu ấy qua đó.”

Lâm Khách: “Được, cậu đi đi. Anh chàng quay phim lúc nãy tôi dặn rồi, không đi theo nữa đâu.”

Lục Yên Đinh cảm giác Khúc Như Bình đưa tay qua ôm lấy cậu, hỏi: “Có thể đi không?”

Mặt cậu nóng bừng, theo phản xạ có điều kiện mà co người lại: “Được ạ, em đi được.”

Vì vậy Lục Yên Đinh thu tay thu chân về, đi theo phía sau anh, Khúc Như Bình quay đầu lại mấy lần, nói: “Cậu đi phía trước tôi đi, cậu thế này tôi không nhìn thấy cậu.”

Lục Yên Đinh cảm thấy mỗi một chữ Khúc Như Bình nói ra, đều giống hệt như một dấu ấn ký khó phai, vừa nóng vừa đau, khắc sâu trong nỗi lòng chưa kịp chuẩn bị gì của cậu,

Lục Yên Đinh dùng tay ôm ngực nơi linh hồn không hề an phận, nỗ lực khiến tư thế bước đi của mình trở nên hào phóng một chút, đẹp đẽ một chút.

Nhưng mà vẫn rất nguy hiểm, cậu phát hiện ra tự ti của mình không còn có chỗ ẩn nấp.

Một khắc đó, cậu lúc ẩn lúc hiện nhận ra được cảm giác giằng co không thể khống chế được, cậu theo bản năng muốn tóm lấy chính mình, bảo vệ chính mình, chỉ là cậu vẫn không có cách nào khống chế thuỷ triều điên cuồng phun trào kia, chúng đến quá vội vã, dễ như ăn cháo mà vượt qua tấm đê chắn trong lòng cậu, lan tràn đến nơi tư mật, nơi sâu kín bí mật nhất trong trái tim cậu.

Cậu cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể nhìn tất cả những thứ này xảy ra.

Trong tiềm thức cậu ý thức được, bản thân tựa hồ như đã hết cách rồi, từ nay về sau, tất cả những sướng vui buồn khổ của cậu, toàn bộ sẽ là do một người khác điều khiển, tương lai có một ngày, có lẽ cậu sẽ chồng chất thương tích, hối hận không chịu nổi, nhưng khi cậu nhìn lại, ngọn nguồn của tất cả chuyện này, chỉ là bắt đầu từ việc ném đi một chút chút tự ti nho nhỏ mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.