(*)= Thể loại video lấy bối cảnh từ truyện tranh, phim ảnh, phim hoạt hình, hoặc một câu chuyện nào đó có sẵn. Nhân vật chính có thể là nhân vật đến từ thế giới hiện thực hoặc một nhân vật hoàn toàn mới trong câu chuyện đó.
————————————-
“Được! Qua–“
Lục Yên Đinh hít vào một hơi, theo quán tính còn khóc thút thít thêm hai tiếng, khi nhìn thấy Việt Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, hơi ngượng ngùng mà dụi mắt một cái, nói: “Làm sao thế?”
Việt Nguyệt nói: “Có ai đã từng khen cậu lúc cậu khóc cũng rất đẹp chưa?”
Lục Yên Đinh hơi ngẩn ra rồi mới đáp: “Không có.”
“Ôi trời ạ,” Việt Nguyệt cảm thán nói, mãi đến tận khi trợ lý mang quạt nhỏ đến thổi mát cô ấy vẫn chưa có phản ứng, vẫn không nhúc nhích như trước nhìn Lục Yên Đinh chằm chằm, “Cứ nghĩ đến người làm cậu khóc ban nãy là tôi, tôi lại có cảm giác vô cùng đặc biệt!”
“Không phải cô làm tôi khóc, mà là vai diễn của tôi cần phải như thế.” Lục Yên Đinh nghẹn cười nói, Tiểu Triệu đưa giấy ăn đến, cậu tùy tiện rút ra vài tờ lau mặt.
Thời điểm khi trở về, Lục Yên Đinh hỏi Tiểu Triệu: “Trông tôi thế nào?”
“Ừ thì cũng được lắm.” Tiểu Triệu thành khẩn gật đầu, giải thích một chút, “Thì… là kiểu người đặc biệt khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ ấy, đừng nhìn tôi chỉ là một Beta, tôi cũng sắp không chịu được nổi đây này.”
Lục Yên Đinh trước mắt còn có chút mơ hồ, cậu khịt mũi nở nụ cười, nói: “Vậy ư?”
“Đúng vậy, đôi mắt còn ướt đỏ này, vừa đẹp lại vừa khiến lòng người xúc động.” Tiểu Triệu lại thở dài, nói: “Fans của anh mà xem được cảnh đó nhất định chịu không nổi khi thấy anh khóc như thế.”
Cậu dường như nhớ đến chuyện, bản thân mình khi đó nằm trong lồng ngực Khúc Như Bình cũng đã khóc như vậy, không, là còn khóc dữ dội hơn vừa rồi nữa kìa, còn mang lại cảm giác tình cảm chân thực hơn, cậu thậm chí còn ngước mắt lên nhìn Khúc Như Bình, chính bằng đôi mắt đỏ hoe như bây giờ.
Tiểu Triệu quan tâm nói: “Anh khóc ghê quá, mặt cũng đỏ lên cả rồi đây này, mau qua nghỉ ngơi đi.”
Lục Yên Đinh đỏ mặt, gật đầu xoa mũi mình.
Phòng nghỉ lần này ở chỗ quay phim rất gần, cho nên lúc này bọn họ đã về đến phòng, đóng cửa lại. Tiểu Triệu lúc này mới mở lời nói: “Anh Lục không cần phải quá khách sáo với cô ấy, dẫu sao cô ấy lúc trước đã đối xử với anh như vậy cơ mà.”
“Sao? Cô nói đến Việt Nguyệt à.” Lục Yên Đinh nói tiếp: “Thôi, chuyện đó cũng qua rồi, cô ấy cũng có thể chỉ là vô tâm thôi.”
“Nhưng chuyện đó thật sự đã gây ảnh hưởng đến anh cơ mà.”
“Ừ, em rất thích.”
“Thích anh như vậy với em sao?”
“Thích, anh cho cái gì, em cũng đều thích.”
“Thật ra em cũng được lắm.”
“Em tối qua không ngoan sao?”
Câu nói này, Lục Yên Đinh vẫn còn có ấn tượng, là lời cậu nói với Khúc Như Bình lúc ở trên máy bay.
Thế nhưng bây giờ phản ứng của cậu lại chậm chạp, cậu nghe thấy âm thanh mình cùng Khúc Như Bình quấn quýt, phối hợp với hình ảnh trong video…
Cậu bỏ tai nghe xuống, trả điện thoại lại cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu lộ ra ánh mắt tò mò lén lút nhìn cậu: “Xem xong rồi hả?”
“Cút đi.” Lục Yên Đinh cười cười mắng cô ấy, còn cầm kịch bản lên cuộn tròn lại gõ nhẹ vào đầu Tiểu Triệu hai cái, “Chị đi đi, tôi xin chị đấy.”
Tiểu Triệu dứt khoát ngồi bệt xuống đất cười như nắc nẻ, Lục Yên Đinh cười với cô ấy, hai người cùng cười đến đỏ cả mặt, mà cậu cứ cười miết lại trở thành có chút ngại ngùng nên cố nhịn không cười nữa, hai người bọn họ cứ như đang đấu với nhau, Tiểu Triệu ôm bụng cười, hỏi: “Anh còn cười à anh Lục?”
Lục Yên Đinh lắc đầu, ngừng lại, sờ lên mặt mình một cái, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Không cười nữa, chết đến nơi rồi.”
Cậu lau mặt, lại liếc nhìn Tiểu Triệu một cái, không nhịn được lại cười lên: “Cô cứ nhìn tôi làm gì thế?”
Tiểu Triệu cười đến không nói nổi ra lời, qua một lát sắp không nhịn nổi nữa, mới nói với Lục Yên Đinh: “Anh Lục, thật ra ấy, anh và anh Khúc có tướng phu thê lắm.”
Lục Yên Đinh cuộn kịch bản lại, trưng ra dáng vẻ muốn đánh đòn, nói: “Cô còn nói nữa?”
Tiểu Triệu ôm đầu cười to lên.
Lục Yên Đinh hết cách với cô nàng, chỉ đành cầm kịch bản trong tay mình gõ gõ, lắc đầu cười.