Như Khói Như Cát – Chương 25 Baliga (5) – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 25 Baliga (5)

Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình là nhóm thứ nhất trở lại khách sạn.

Bọn họ ở quầy phía trước làm thủ tục đăng ký phòng, sau đó an vị ở trong đại sảnh chờ mấy người kia về. Trên bàn có bộ bài Poker, Khúc Như Bình thấy Lục Yên Đinh đang nghiên cứu, liền hỏi: “Chơi vài ván nhé?”

“Em không biết chơi bài.” Lục Yên Đinh nói như vậy, lại để bài xuống, có chút ngượng ngùng, “Trước đây còn biết một chút, sau đó em cứ chơi là thua, thua hoài luôn, nên không muốn chơi nữa, thời gian lâu rồi thành ra lại không biết chơi nữa.”

Khúc Như Bình còn chưa mở miệng, Lục Yên Đinh đã hỏi anh: “Anh có phải là muốn nói, thắng thua không quan trọng không.”

“Không, ” Khúc Như Bình nói, “Thắng thua rất quan trọng, mỗi người đều sẽ rất để ý vấn đề này.”

Lục Yên Đinh cảm thấy khi anh nói câu này còn có vẻ thật đáng yêu, cậu nở nụ cười, nói: “Ảnh anh chụp hôm nay đâu cho em xem một chút.”

Khúc Như Bình đưa máy ảnh cho cậu.

Lục Yên Đinh vừa xem vừa nói: “Ở đây không phải là có vài bức khá được sao?”

Cậu tổng kết ra một quy luật: “Thầy Khúc, ảnh phong cảnh anh chụp rất dễ nhìn, thế nhưng anh chụp người lại không đẹp, đặc biệt là người anh quen biết.”

Cậu chỉ vào một tấm nói: “Anh xem ở đây còn có một người nước ngoài, anh chụp cũng được lắm này.”

“Tôi lúc đó là muốn chụp phong cảnh, anh ta là bị chụp vào hình thôi.” Khúc Như Bình thuận miệng nói, “Nhưng mà tôi cảm thấy chụp người quen không đẹp, có thể lúc giúp người qua đường chụp cũng sẽ được lắm.”

“Vì sao lại như vậy?” Lục Yên Đinh hỏi anh, “Anh từng bị người nào nói chụp ảnh không đẹp sao?”

Khúc Như Bình gật đầu: “Rất nhiều lần.”

Lục Yên Đinh không nhịn cười được: “Thẳng thắn thật, anh đâu cần thẳng thắn như thế.”

Khúc Như Bình hai tay gác trên ghế sopha, anh ngồi như vậy dáng vẻ lộ rõ quý khí, Lục Yên Đinh cảm thấy nhà anh gia giáo nhất định phi thường tốt. Anh giơ một cái tay lên vạch một đường, cuối cùng vẫn là cười cười thả tay xuống, nói: “Người được chụp thấy mình bị chụp xấu như vậy, đương nhiên là phải phê bình người chụp một chút rồi.”

Anh còn lấy ra ví dụ, nói một cách chậm rãi khiêm tốn: “Giống như một bộ phim không hay, khán giả mắng đạo diễn, mắng biên kịch, mắng diễn viên, điều này đều là có thể.”

“Phim không hay có thể mắng là bởi vì mọi người đã bỏ tiền ra để xem mà, ” Lục Yên Đinh cảm thấy anh đối với bản thân quá nghiêm khắc, “Chụp ảnh chỉ là việc tiện tay, cùng với việc tiêu tiền đi xem một bộ phim rồi sau đó có đánh giá phê bình, là hai khái niệm không đồng dạng.”

“Ở chỗ này của tôi lại không khác mấy.” Khúc Như Bình nở nụ cười, “Tôi quả thật đã chụp mọi người không đẹp.”
Sở Nghiêm Thư: “?”

Nam Mộng Nhất: “Cậu không nghĩ ra vì sao trên bàn còn thừa đúng hai cốc, không ai động vào sao?”

Sở Nghiêm Thư: “Bởi vì mọi người… Mua thừa ra?”

Nam Mộng giơ quyền lên hướng Sở Nghiêm Thư nói: “Cậu là anh của tôi.”

Sở Nghiêm Thư sửng sốt trong phút chốc, chỉ mình: “Các anh mua cho bọn em à?”

Quan Nguyệt ôm bụng hét lớn: “Ôi, không được, tôi muốn cười chết mất, làm tôi cười chết rồi. Omega bây giờ đều phản ứng chậm chạp như vậy sao?”

Lục Yên Đinh ôm bụng cùng chị ấy nàng nói: “Chị Quan, chị lại nâng cấp lên thành giới tính thứ ba à!”

“Chị sai rồi chị sai rồi.” Quan Nguyệt đưa hai cốc trà sữa đưa cho Nam Mộng Nhất cùng Sở Nghiêm Thư, “Uống nhanh đi hai vị tổ tông, các cậu thực sự là cực khổ rồi.”

Nam Mộng Nhất cầm trà sữa cùng Sở Nghiêm Thư chạm cốc: “Ngoan nhé, con trai.”

Sở Nghiêm Thư ngậm ống hút một mặt mờ mịt.

Lâm Khách hỏi cậu: “Hôm nay hai cậu thế nào?”

“Đừng nhắc đến nữa, em hôm nay vừa làm bố lại còn phải làm mẹ, còn phải xuống bùn làm việc nữa.” Nam Mộng Nhất tranh thủ thở than, cậu uống hai ngụm trà sữa, lại kể tiếp, “Ngày hôm nay cảm giác chính là phải phơi nắng đến bong cả da, em còn đỡ. Gáy Sở Nghiêm Thư bị đỏ hết cả lên, phải phơi nắng hơi lâu.”

Quan Nguyệt nói: “Chỗ chị có xịt chống nắng đây các cậu có muốn dùng không? Mà con trai bây giờ xịt cái này có phải là cảm thấy hơi bị gái tính không?”

Nam Mộng xua xua tay, nói: “Bọn em cũng có mà chị Quan. Với cái độ gay gắt của ánh nắng ngày hôm nay đã không còn là vấn đề gái tính hay không nữa rồi, không chết là may lắm rồi, thật sự.”

Lâm Khách chỉ vào Sở Nghiêm Thư vui vẻ, nói: “Cậu xem trông cậu ta cứ như chẳng sao cả, còn đang hớn hở uống trà sữa đây này.”

Gương mặt Sở Nghiêm Thư quả thực rất đỏ, cậu ta hút trà sữa “ừng ực”, được một lúc còn phun ra để trên đầu lưỡi cau mày nói: “Ở đây sao còn có gạo thế này?”

“Cậu đúng là quá hề hước rồi!” Quan Nguyệt cười to nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.