Như Khói Như Cát – Chương 24 Baliga (4) – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 24 Baliga (4)

“Thật ra nhiệm vụ của chúng tôi là vất vả nhất.” Sau này Nam Mộng Nhất đã nói như thế trong VCR của bọn họ.

Cậu ngồi trong một căn phòng khách nhỏ màu xanh lam, đối camera nói: “Bởi vì lúc đó, khi anh Lâm phát thẻ nhiệm vụ cho mọi người, anh ấy đưa cho tôi đầu tiên, vì cầm nhầm nên tôi cũng nhìn thấy nhiệm vụ từ hai tấm thẻ khác, đúng, chính là đã nhìn thấy.”

Cậu nở nụ cười, giơ tay lên khoa tay múa chân, nói, “Anh Khúc và Tiểu Lục, nhiệm vụ của hai người bọn họ chính là đi dạo con phố đó, tôi nhớ gọi là gì ấy nhỉ, hoa viên đường phố phía Tây, thật ra chỉ là đi bộ thôi, đi qua đi lại rồi lại tạo dáng chụp hình. Rất là thoải mái. Bên chỗ anh Lâm còn quá đáng hơn, nhiệm vụ của hai người ấy là ngồi trên xe cũ đi vòng quanh vườn hoa lớn nhất cả nước, chính là tất cả đều là hoa và phong cảnh đẹp, hai người ấy chỉ cần ngồi trên xe, sau đó đến buổi trưa ăn bữa cơm ở đó là được. Cũng rất là dễ dàng.”

“Cho nên tôi thật sự không hiểu, ” Nam Mộng Nhất cười khổ, kéo dài ngữ điệu mà nói, “Tại sao đến tôi và cậu ta —— lúc đó, liền biến thành trải nghiệm cuộc sống nông thôn ở Baliga, sự khác biệt gần gũi này đúng là quá lớn. Bạn biết không, lúc đó tôi và cậu ta hai người mặc cái bộ quần áo kia vừa dày vừa nặng, hai bọn tôi ta phải lầy lội trong bùn đi trồng cái cây gì đó, một loại thực vật địa phương, xong mặt trời thì rõ là gắt, hai chúng tôi thật sự là…”

Nam Mộng Nhất bụm mặt, cảm thấy chính mình không nói được nữa.

Cậu nhún nhún vai: “Nói chung là tôi không biết tại sao phải cho chúng tôi tiền, bởi vì bản chất những chuyện chúng tôi làm là có thể kiếm ra tiền, trên căn bản là không cần phải tiêu đến tiền nữa cơ. Làm công ở nhà nông mà, sau đó bác gái người Baliga còn chuẩn bị cơm trưa cho bọn tôi, chúng tôi chỉ tốn mỗi tiền đi lại.”

Ngày hôm đó bọn họ đích xác rất thảm.

Đại khái là vì nhóm bọn họ cả hai thành viên đều còn trẻ, hiệu quả chương trình đều từ họ mà ra, vì vậy sự sắp xếp ngày hôm đó cũng có thể xem như “trong đắng có ngọt”.

Sở Nghiêm Thư toàn bộ quá trình không chút nào che giấu sự không tình nguyện của chính mình.

Nam Mộng Nhất vẫn là rất chuyên nghiệp, cậu biết mình đến chương trình này mục đích là gì, cũng rất tình nguyện tạo nên hiệu quả của chương trình, không cần biết vì hiệu quả này mà có phải gánh lên vai những nhiệm vụ “thảm nhất” hay không, cậu cũng đều mặc kệ.

Đồng thời, cậu vẫn phải giữ vững thiết lập tính cách của bản thân.

Vì thế cậu một mực trấn an Sở Nghiêm Thư: “Không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu đến Sở Nghiêm Thư cũng không xử lý được. Đã nhiều lần trước ống kính, cậu đều cảm thấy chính mình sắp bực điên đến nơi rồi.

Cũng may lúc ăn cơm trưa Sở Nghiêm Thư yên tĩnh trong thoáng chốc, cậu ta rất nhanh đã bị những món đồ ăn mà bác gái người Baliga chuẩn bị hấp dẫn. Bởi vì ăn cơm ở nông gia, cho nên bọn họ được ăn đồ ăn mang hương sắc bản địa nhất.

Tuy Nam Mộng Nhất cảm thấy những mùi vị này rất quái lạ, thế nhưng Sở Nghiêm Thư lại ngoài ý muốn rất yêu thích, cậu ta dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của mình, hướng bác gái người Baliga tán dương, nhiều nhất chính là “good”, “perfect” những từ ngữ như vậy, bác gái người Baliga mừng rỡ biểu thị muốn cậu ta ăn nhiều một chút, còn xoa đầu Sở Nghiêm Thư nói cậu ta thân thiết như con trai mình.

Sở Nghiêm Thư chỉ nghe hiểu mỗi từ “son”, nghi hoặc mà hỏi Nam Mộng Nhất: “Con trai bác ấy cũng ở đây sao?”

Nam Mộng Nhất đang nghiêm mặt nhai đống thứ cổ quái trong miệng, Sở Nghiêm Thư đem sự trầm mặc ngắn ngủi của cậu coi là ngầm thừa nhận, vì thế cậu ta đối bác gái người Baliga nghiêm túc nói: “Bác khách sáo quá rồi ạ, bác gọi con trai mình cũng ra ăn cơm đi, bọn cháu cũng không ăn được mấy đâu.”

Bác gái người Baliga biểu thị nghe không hiểu.

Sở Nghiêm Thư tiếp tục biểu diễn thứ tiếng Anh sứt sẹo của cậu ta, nói: “Your son can eat, too!”

Bác gái người Baliga:???

Sở Nghiêm Thư gấp muốn chết: “Ôi trời ơi, Nam Mộng Nhất, cậu nói với bác ấy đi, nói bác ấy cho son của bác ấy cũng ra eat đi!”

Nam Mộng Nhất nói không lời được, miếng cơm trong miệng đang nhai thiếu chút nữa phun ra ngoài, còn phải đang cố gắng khống chế vẻ mặt của chính mình.

Sở Nghiêm Thư lại còn đẩy cậu nói: “Sao mà cậu không giúp tôi thế!”

Nam Mộng Nhất cảm thấy Sở Nghiêm Thư đúng là best rồi, cậu liền cho Sở Nghiêm Thư một dấu hiệu ngón tay cái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.