Như Khói Như Cát – Chương 22 Baliga (2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 22 Baliga (2)

“Halo xin chào mọi người, hôm nay mình đã đến Baliga rồi đây.” Lục Yên Đinh giơ điện thoại lên, mở camera trước ra, quay chính mình: “Đây là ngày đầu tiên mình ở Baliga đấy, anh Khúc cũng ở đây này, đương nhiên, hôm nay anh ấy cũng cực kỳ đẹp trai.”

Cậu hướng điện thoại quay đến chỗ Khúc Như Bình đang ngồi, anh cũng nhìn về phía camera nở nụ cười, bàn tay đang gác lên cửa sổ xe taxi cũng giơ lên vẫy vẫy.

Đây là tổ chương trình đã báo trước để cậu quay đoạn VCR này, Lục Yên Đinh xoay camera lại, lúc này cậu đang quay cảnh sắc bên ngoài xe taxi: “Mình cũng là lần đầu tiên đến đây, nghe anh Khúc nói phong cảnh ở đây rất đẹp, để chúng mình xem thử chút nào…”

Thật ra Lục Yên Đinh cũng không cảm thấy phong cảnh ở đây mỹ lệ đến mức ấy, chỉ có thể nói là cũng có điểm đặc sắc riêng. Đường phố ở quốc gia này luôn có một loại cảm giác như đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, toàn bộ đường xá cùng phòng ốc đều tản ra màu nâu vàng của đất.

Lục Yên Đinh cũng không biết phải nói như thế nào, cậu ngập ngừng mở miệng nói: “Những ngôi nhà ở đây rất có điểm đặc sắc riêng của địa phương, mình chưa từng thấy qua những ngôi nhà như vậy bao giờ, rất đáng yêu, còn rất… nhiều màu? Nhìn bên này xem, bên kia còn có ngôi nhà màu xanh lam này, nhưng mà bên cạnh lại là một căn màu nhà màu hồng nhạt…”

“Ừ, ” Khúc Như Bình ở bên cạnh bổ sung, “Rất dũng cảm trong cách dùng màu sắc.”

“Trong không khí vẫn luôn có một mùi vị nào đó mằn mặn lại ngòn ngọt, hình như là món ăn hay sao đó.” Lục Yên Đinh hít hà, cảm thấy có chút đói bụng, “Em thấy có mấy quán hàng ven đường, bên đó bán gì vậy anh?”

“Là một món ăn vặt của địa phương, gọi là Bạch Sa Ly, đảo bơ cùng hoa quả.”

Lục Yên Đinh nghe thấy anh nói như vậy, không kìm lòng được, ước lượng một chút túi tiền của mình, hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Khúc Như Bình nói: “Đắt lắm, nhiều như thế kia phỏng chừng cũng chỉ đủ một người ăn thôi.”

Lục Yên Đinh có hơi sửng sốt: “Hả? Đắt như vậy sao.”

Anh quay phim bên cạnh cười lên một tiếng.

Lục Yên Đinh phản ứng lại: “Anh Khúc lại lừa em rồi, quán nhỏ ven đường sao có thể bán đồ đắt được?”

Khúc Như Bình xoa xoa cằm, cười nói: “Nói cái gì cậu cũng tin cả.”

“Ơ!” Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên cảm thán một tiếng, “Anh cái đồ lừa đảo này, không bao giờ em tin anh nữa.”

Khúc Như Bình nhìn vào mắt cậu, nói: “Giận rồi sao?”

“Không có, chuyện nhỏ như vậy, em độ lượng lắm.” Lục Yên Đinh tiếp tục quay video, “Mấy chiếc xe kia của hãng nào nhỉ, trông cổ quái thật.”

“Thật sự?” Ánh mắt Lục Yên Đinh sáng lên, “Ha, em muốn mười cái!”

Khúc Như Bình lại bị cậu chọc cười, mà mỗi lần anh cười như vậy, đều rất khắc chế, không để cho mình cười đến đặc biệt xán lạn, cái kiều cười tế nhị này của anh cào vào lòng Lục Yên Đinh ngứa ngáy, không nhịn được mà nhìn về phía anh nói: “Lão Khúc, cười đến trẻ ra luôn rồi kìa, không phù hợp với thiết lập tính cách nhân vật của anh đâu.”

“Ừ, sai rồi.” Khúc Như Bình cầm lấy máy ảnh quay ra đường phố tùy tiện chụp vài tấm hình, anh điều chỉnh tiêu cự cùng ánh sáng, “Người lớn tuổi lát nữa sẽ chụp hình cho người nhỏ tuổi nhé.”

Bạch Sa Ly làm xong, thơm nồng, mặt trên còn rắc đường trắng cùng ớt, màu vàng óng ánh của bơ bao bọc lấy hoa quả, Lục Yên Đinh sau khi nhận lấy mới nhớ ra: “Anh không gọi ạ?”

“Trước đây tôi đã ăn rồi.” Khúc Như Bình nhận lấy những đồng xu trả lại cất kỹ, rồi chào tạm biệt bác gái.

Lục Yên Đinh cùng anh vừa đi về phía trước vừa nói: “Vậy chúng ta ăn chung một cái đi.”

Khúc Như Bình lắc đầu một cái: “Cậu ăn là được rồi.”

Lục Yên Đinh cắn thử một miếng, vừa vào miệng liền tan ra, vừa ngọt vừa thơm, cậu chấn động nói: “Mùi vị quả thực không tồi hả?”

Nói xong, cậu còn gắp một miếng đưa cho Khúc Như Bình: “Nào, anh nếm thử một miếng đi.”

Khúc Như Bình cự tuyệt mấy lần, nói không lại cậu, đành ăn thử một miếng, biểu tình thật vi diệu.

Lục Yên Đinh chuyện anh nói: “Ha ha ha, anh xem vẻ mặt này của anh cũng thực là, giống như kiểu đã bao năm rồi mà tôi vẫn không thích ứng được với cái vị này ấy.”

Khúc Như Bình lắc đầu một cái, lộ ra vẻ thất vọng: “Tôi cho là món này sẽ có tiến bộ.”

Lục Yên Đinh cười đến đau cả bụng, cậu lại gắp một miếng lên, đưa đến trước mắt Khúc Như Bình, gương mặt anh đầy vẻ cổ quái đẩy cậu ra: “Không, không muốn nữa.”

Lục Yên Đinh khua khua tay nói: “Nào ăn đi mà.”

Khúc Như Bình nhìn cậu trong phút chốc, lại hé miệng ra ăn hết.

Lục Yên Đinh triệt để cười vỡ bụng, cậu cười lớn đến nỗi còn phải nhờ bức tường chống đỡ thân thể mình, Khúc Như Bình vừa nhai đồ trong miệng mình, vừa không thể làm gì khác hơn là nhìn cậu, cuối cùng rũ mắt xuống, mím môi lại, khẽ cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.