Như Khói Như Cát – Chương 15 Đón sân bay sóng gió – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 15 Đón sân bay sóng gió

Ngày họp báo ra mắt 《Gia tộc Lâm Khách》, Khúc Như Bình vắng mặt. Anh đang trong thời gian quay phim, vì vậy chỉ gửi về buổi họp báo hôm đó một VCR được quay tại phim trường, biểu đạt việc mình cực kỳ tiếc nuối vì không thể tham gia, cùng một vài cách nhìn với chương trình, anh nói rất đúng trọng tâm, cũng rất chân thành, tối thiểu Lục Yên Đinh cho là như vậy.

Cái nhìn của Lục Yên Đinh đối với Khúc Như Bình rất mâu thuẫn, trong chương trình cậu cảm thấy được Khúc Như Bình thường thường cho cậu cảm giác như vậy: lúc gần lúc xa, có lúc cảm thấy anh lạnh lùng xa lánh, nhưng cũng có khi lại cảm thấy anh thập phần bình dị gần gũi.

Lần họp báo này độ tồn tại của Lục Yên Đinh không mạnh. Đề tài trên căn bản đều là quay xung quanh Lâm Khách cùng Quan Nguyệt với Sở Nghiêm Thư, Nam Mộng Nhất cũng coi như là một người mới, trên căn bản không được trả lời các câu hỏi.

Lục Yên Đinh vẫn luôn không thích những buổi họp báo như thế này, nhìn phía dưới những tiếng tách tách liên tục từ máy ảnh khiến cậu cảm thấy sợ, mũi cảm thấy khó chịu cũng không dám dụi, sợ bị chụp phải động tác bất nhã, hơn nữa các câu hỏi cũng khiến cho cậu cảm thấy rất lúng túng, cố tình bản thân còn phải giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc đi trả lời những câu hỏi vớ vẩn.

Cũng may độ tồn tại của cậu không mạnh, không có người nào hỏi cậu câu gì. Thật ra là đương sự của hot search mấy hôm trước, cậu tựa hồ như cũng không thu thập được cái gì, ngoại trừ có thêm một đống anti-fans ra, buổi họp báo hôm nay cũng không có ai hỏi cậu vấn đề này.

Cũng rất phiền.

Dứt khoát thả lỏng chính mình, dù sao cũng không ai chú ý đến cậu.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Bàn Bàn còn nhận một hoạt động khác cho Lục Yên Đinh, buổi tối hôm đó cậu phải ngồi trên máy bay cả đêm đến một hòn đảo hoang liêu chụp một bộ ảnh, nghe đâu là ảnh bìa trong của một tạp chí nhỏ nào đó. Ngày chụp ảnh đầu tiên còn chưa xong, dẫn đến việc cậu phải ở lại tạm trên đảo một đêm, mà điều kiện sống ở đây cực kỳ tồi tệ, hơn nữa cái nơi quỷ quái đó đến tín hiệu cũng không có, rồi người bản địa nói gì cậu cũng nghe không hiểu.

Thế nhưng đáng tiếc đáng quý chính là Vương Bàn Bàn trước đấy, không biết làm sao lại bị lừa bởi chót lưỡi đầu môi của bên hợp tác nói đây là một nơi du lịch tuyệt vời, là nơi phong thủy bảo địa cho nên cũng mơ mơ màng màng đến chịu tội cùng cậu.

“Mẹ nó chứ đến tín hiệu cũng ** có là sao?” Vương Bàn Bàn khoác cái chăn lên nhảy nhót khắp nơi xung quanh trong lều tìm tín hiệu.

Lục Yên Đinh ngược lại thật bình tĩnh, cậu thường xuyên cũng phải chịu những chuyện như vậy, mấy năm nay công việc đều thế nên sớm đã thành quen: “Anh đừng tìm nữa, không có đâu. Tiết kiệm chút khí lực đi, tôi cảm giác ngày mai có thể sẽ không chụp được, trời hình như muốn đổ mưa rào.”

“Đừng có mà gở miệng, tôi còn phải chờ trở về đấy.” Vương Bàn Bàn vội vã “Phi phi phi”.

Chính là mấy tiếng “phi phi phi” này, cũng không thay đổi được bản chất xui xẻo của cái miệng Lục Yên Đinh, ngày thứ hai quả nhiên mưa to, vừa đổ mưa là mưa hơn nửa ngày, công việc lại bị đẩy lùi một ngày.

Lục Yên Đinh cùng Vương Bàn Bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Bàn Bàn: “Này, những người này, cậu gọi đến đấy à?”

Lục Yên Đinh lắp ba lắp bắp: “Không, tôi không biết mà.”

Vương Bàn Bàn nuốt ngụm nước miếng: “Cậu, fans của cậu, cậu còn không biết mà lại hỏi tôi?”

Lục Yên Đinh chỉ mình: “Tôi, fans của tôi sao?”

Vương Bàn Bàn tiếp tục nuốt nước miếng: “Có khi thế thật đó, tôi cũng đâu có ra mắt? Hơn nữa gào lên không phải tên cậu đó thôi.”

Lục Yên Đinh còn đang sững sờ: “Ôi trời ạ.”

Vương Bàn Bàn xoa xoa lồng ngực: “Mẹ ơi.”

Vương Bàn Bàn dùng bàn tay run rẩy, thành kính mở ra chiếc điện thoại còn lại ít pin.

Anh ta liền nói ra một câu: “Ôi đệch, Lục Yên Đinh, con mẹ nó cậu nổi tiếng rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì muốn cho việc Tiểu Lục nổi tiếng có thêm hiệu quả kịch hóa, cho nên viết đến đoạn đi đón sân bay này mới đột nhiên bùng nổ như vậy, bạn đọc nếu cảm thấy quá khoa trương tôi cũng có thể lý giải. Giới giải trí đã rất nhiều lần khiến tôi chấn động, bởi vậy cá nhân tôi cảm thấy tất cả đều có thể, sau khi suy nghĩ, ở đoạn này vẫn là quyết định viết như vậy không sửa đổi.

(Những bạn đọc các phần sau sẽ biết đợt nổi tiếng này kéo dài không lâu, nghiêm chỉnh mà nói xem như là CP thì nổi nhưng cá nhân lại không.)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.