Như Khói Như Cát – Chương 12 Phỏng vấn hai người – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 12 Phỏng vấn hai người

Khúc Như Bình nở nụ cười: “Đúng là như thế sao?”

Lục Yên Đinh nói xong chính mình cũng không nhịn được ý cười, cậu cười ha ha một lát, lắc đầu một cái: “Không có, sao lại thế được chứ, chỉ đùa một chút thôi.”

Khúc Như Bình nói: “Cậu như thế có người sẽ tưởng thật đấy.”

Lục Yên Đinh nói một cách nghiêm chỉnh: “Không có, anh Khúc thật sự rất tốt, là xuất phát từ nội tâm, đặc biệt thành kính nói với mọi người, con người anh ấy thật sự rất tuyệt. Các bạn thấy đó, câu chuyện đùa vừa rồi anh ấy cũng không có trách tôi.”

Khúc Như Bình: “Tôi cũng không nói sẽ không trách cậu.”

Lục Yên Đinh cười cách Khúc Như Bình ra xa một xíu: “Được rồi, chúng ta tiếp tục hỏi đi.”

Cô gái nhỏ nói: “Những phần quay tiếp theo sẽ được biên tập lại cùng những đoạn cut quay riêng lúc trước, tất cả những đoạn quay này đều sẽ được phát sóng trong chương trình, chủ yếu là hỏi về nội dung cụ thể ngày hôm nay, chính là cảm nhận từ nội tâm của cá nhân, tôi sẽ hỏi riêng từng người, đương nhiên là, người còn lại cũng có thể phát biểu cảm nghĩ.”

Khúc Như Bình cùng Lục Yên Đinh đều gật đầu.

Cô gái nhỏ nói: “Vậy trước tiên sẽ hỏi thầy Lục, xin hỏi sáng nay khi anh nói bình thường người đến đây đều là để hưởng tuần trăng mật, vì sao lại nói như vậy?”

Lục Yên Đinh không nghĩ tới cô ấy cư nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy, điều này làm cho cậu có chút lúng túng, vì thế cậu cười cười: “Sao lại tại sao… Thì chính là, rất bình thường mà, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ tới điểm ấy sao?”

Cậu gãi đầu, ngó qua Khúc Như Bình, Khúc Như Bình cũng đang nhìn cậu, liền hỏi anh: “Anh Khúc khi nghĩ đến Maldives thì ý nghĩ đầu tiên của anh là gì?”

Khúc Như Bình nói: “Trời xanh, biển rộng.”

Lục Yên Đinh nắm tóc mình, nói, “Thôi được rồi, có lẽ là do tôi quá nông cạn.”

Khúc Như Bình nói: “Nghĩ đến tình yêu không có nghĩa là nông cạn.”

Lục Yên Đinh gật đầu.

Cô gái nhỏ hỏi tiếp, “Sáng sớm hôm nay khi chọn phòng sao anh lại chọn chỗ heo hút hơn?”

Lục Yên Đinh nói: “Tôi cảm thấy gian phòng kia ở chỗ hẻo lánh hơn thì ánh sáng sẽ không được tốt lắm, người đến đây ấy à, thông thường mọi người đều thích ngắm cái gì mà trời xanh, biển rộng…”

Khúc Như Bình cười một tiếng.

Lục Yên Đinh: “Anh Khúc vẫn là rất quan tâm đến tôi, thực ra tôi thì thế nào cũng được, vì bình thường cũng không hay đi du lịch, cho nên đối với loại mỹ cảnh gì đó, sẽ cảm thấy không khác mấy, như nhau cả.”

Khúc Như Bình: “Nói như vậy tôi cần phải đổi lại à?”
Lục Yên Đinh: “Cũng có thể, có lẽ là do em suy nghĩ quá nhiều.”

Cô gái nhỏ: “Trước đây anh chưa từng tiết lộ tính hướng của mình ở nơi công cộng, tại sao ngày hôm nay trong chương trình này lại nói ra?”

Lục Yên Đinh xoa hai tay với nhau, nói, “Thực ra tôi cảm thấy điều mọi người quan tâm không nên là ở điểm đây là nơi công cộng, hôm nay anh Lâm còn nói, thời đại đã thay đổi, vậy thì chuyện tính hướng cũng không nên coi là một sự việc lớn cần tuyên bố, kiểu như tôi nhất định phải ở nơi nào đó, trịnh trọng tuyên bố ra chuyện này. Hôm nay chính là lúc mọi người cùng nhau nói chuyện thì nhắc tới, cho nên tôi mới nói ra mà thôi. Cũng chỉ là việc bình thường như ăn một bữa cơm, tôi nói, tôi muốn ăn cơm, cùng với việc tôi thích con trai, đều cùng là một loại ngữ khí, sau đó đây là một chuyện tôi tương đối mong chờ.”

Cậu nói xong gật đầu một cái, rồi nhìn về phía Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình: “Sao hả?”

Lục Yên Đinh nở nụ cười: “Anh không dự định nói chút gì ư?”

Khúc Như Bình vỗ tay.

Lục Yên Đinh: “Được rồi.”

Cô gái nhỏ: “Câu hỏi tiếp theo là hỏi thầy Khúc.”

Khúc Như Bình ngồi thẳng người chút: “Ừm.”

Lục Yên Đinh cười: “Anh đây là mong đợi đã lâu có đúng không?”

Cô gái nhỏ: “Ngày hôm nay thầy Khúc trong lúc chơi trò chơi, đã hỏi một câu không có trong câu hỏi mà tổ chương trình chuẩn bị, đây là vì sao?”

Khúc Như Bình suy nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy việc thiết kế như vậy có vấn đề.”

Khúc Như Bình nói: “Câu hỏi quá sắc bén, thực sự không thích hợp để phát sóng trên truyền hình.”

Lục Yên Đinh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chống tay trên đầu gối đỡ lấy mặt mình, nghiêng đầu qua một bên nghe Khúc Như Bình nói chuyện, đáy lòng cậu thật sự cho rằng Khúc Như Bình là một người rất tốt, cho dù chỉ là một nghệ sỹ nhỏ, nhưng đối phương sẽ dùng phương thức của riêng anh che chở cho cậu, nội tâm tâm cậu kỳ thực rất cảm kích.

Cô gái nhỏ: “Vì thế thầy Khúc đã tự mình sửa lại câu hỏi sao?”

Khúc Như Bình gật đầu: “Làm hỏng quy tắc trò chơi, tôi rất xin lỗi.”

Lục Yên Đinh để tay bên miệng nhỏ giọng nói: “Anh Khúc vạn tuế.”

Khúc Như Bình cùng cậu nhìn nhau, khẽ cười một tiếng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.