“Được rồi, các con đều mang nguyên liệu nấu ăn đến đúng không nào?”
Lời của thôn trưởng vừa dứt, Jelly đã giơ tay gào lên: “Đúng ạ!”
“Tiếp theo, mỗi gia đình sẽ cùng nhau làm món Bạch Sa Ly rất ngon này, sau đó sẽ được người bản địa mà chúng tôi mời đến nếm thử và đánh giá để chọn ra nhà nào làm ngon nhất, ngay bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi này nhé có được không?”
Vua cổ động Khúc Jelly lại nói vang lên: “Được ạ!”
Nhưng cậu bé dường như hoàn toàn không hiểu lời thôn trưởng nói, chỉ hứng khởi chạy tới chạy lui.
Mưa bình luận:
“Đến rồi đến rồi.”
“Điên cuồng xem lại đoạn này, không thoát ra được nữa.”
“Aaaaa cảnh mị thích nhất.”
Lục Yên Đinh lấy nguyên liệu từ trong chiếc làn ra, nói với Khúc Như Bình: “Anh có phải nên nhận đại ngôn quảng cáo đó không.”
Hai tay Khúc Như Bình chắp sau lưng, đứng ở bên cạnh nhìn cậu: “Quảng cáo nào nào hả em?”
Lục Yên Đinh nói: “Quảng cáo điện thoại Khúc Diện Bình.”
Mưa bình luận:
“Bóc phốt hàng offical là sứ mệnh.”
“Hệ liệt giá trị nhan sắc chống đỡ tên tuổi.”
“Phía trước đừng có chạy, bởi vì lão Khúc đã yêu điện thoại Khúc Diện Bình rồi.”
Jelly bắt chuyện với nhà Khoai Tây đang làm đồ ăn ở bên cạnh, cậu bé cầm hai quả ớt nói: “Đây là ớt nhỏ của anh ạ?”
Khoai Tây cầm lấy: “Cảm ơn Jelly.”
Lục Yên Đinh mãi mới có phản ứng: “Ê, cái đó không cho được đâu.”
Mẹ Khoai Tây cũng nhìn thấy, vui vẻ nói: “Sao con lại cầm ớt của nhà Jelly vậy?”
“Khoai Tây chỉ vào Jelly nói: “Em cho con mà mẹ.”
Pudding đi qua: “Không có ớt chúng ta không thể làm được món Bạch Sa Ly đâu.”
Mưa bình luận:
“Phía trước vì nghĩa diệt thân.”
“Phía trước mua bán hợp lý.”
“Mua bán hợp lý xswl (cười chết tôi rồi).”
Pudding bế Jelly lên: “Cháu đưa em trai cho nhà cô chú, cô chú trả ớt cho cháu nhé.”
Jelly tưởng là thật lúc này mới gào lên: “Oa! Không được đâu.”
Khúc Như Bình bế cả hai đứa con lên, nói: “Chị chỉ đùa con thôi, sao mà nỡ bán con đi được.”
Mưa bình luận:
“Sức mạnh của người cha.”
Trong thời gian làm đồ ăn, Lục Yên Đinh kê cái ghế ngồi ở một bên, ôm lấy Jelly nói với Khúc Như Bình: “Sao em ngửi cái mùi này thấy không giống trước đây nhỉ?”
Khúc Như Bình: “Sao cơ em?”
Anh dùng cái thìa nhỏ, thử một miếng, “Cũng gần giống mà.”
Sau đó tiện tay đưa chiếc thìa đến bên miệng Lục Yên Đinh, cậu cũng thử nếm phần bơ được nấu chảy, ngón tay Khúc Như Bình xoa đi lớp bơ còn dính bên mép của Lục Yên Đinh.
Jelly ôm lấy cổ Lục Yên Đinh, mang theo tiếng thút thít nói: “Papi, con muốn ngủ nữa cơ.”
Sắc mặt thôn trưởng không đổi nói: “Nào vậy thì bây giờ chúng ra sẽ tổ chức đại hội thể thao quốc tế, giữa các gia đình và người dân Baliga nhé! Đến đây, tôi xin giới thiệu với mọi người các ông bố và các bạn nhỏ đến từ Baliga…”
Vào giờ phút này, Lục Yên Đinh đang ôm lấy Jelly, nhẹ nhàng giảng giải với cậu bé: “Bình thường con cũng ngủ bằng từng đấy thời gian mà, nhưng hôm nay không phải con đã ngủ thêm được một tiếng đó sao?”
Jelly lắc đầu, đáng thương cực kỳ: “Con muốn được ngủ nữa cơ.”
“Bây giờ chúng ta phải chơi trò chơi rồi, con không phải đã hứa với papi sẽ cùng mọi người chơi đúng không?”
Lục Yên Đinh vỗ vào mông nhỏ của cậu bé, “Papi biết con làm được mà, chúng ta chạy một chút là không buồn ngủ nữa được không con?”
Jelly dùi dụi đôi mắt, tủi thân đồng ý: “Dạ được.”
Mưa bình luận:
“Nhu Nhu của chúng ta từ lúc sinh em bé cho đến nay, mỗi ngày lại dịu dàng hơn một chút.”
“Khí chất trên người Đinh Đinh lúc này là kiểu ninh tĩnh chí viễn (*).”
“Jelly ngoan quá, so với mị hồi nhỏ biết nghe lời hơn bao nhiêu.”
“Trẻ con muốn ngủ nướng thêm một lúc là chuyện rất bình thường, dựa vào cái gì mà trẻ con bình thường ăn vạ tý thì bảo là trời sinh, trẻ con nhà minh tinh không nghe lời thì kêu là không được dạy dỗ?”
“Cuộc thi đầu tiên của chúng ta là cuộc thi buộc chân di chuyển.”
Thôn trưởng vừa nói dứt lời, ống kính máy quay lại xoẹt qua một cái, mấy nhà đã buộc chân lại cùng nhau xong rồi.
Ở giữa Lục Yên Đinh và Khúc Như Bình là Pudding và Jelly, thôn trưởng vừa hạ lệnh, bốn người liền bắt đầu chậm bước.
Jelly vẫn luôn kêu lên: “Đau quá! Đau quá, papi, chân con đau!”
Lục Yên Đinh vỗ về cậu bé: “Vậy chúng ta đi chậm lại nhé có được không con? Chậm một chút!”
Pudding cũng kêu lên, cô bé nói: “Khoai Tây vượt qua nhà mình rồi kìa!”
Khúc Như Bình giảng giải cho con gái hiểu: “Chúng ta chậm hơn nhà họ vì là nhà mình có bốn người, em con lại thấp hơn nhiều nữa nên khoảng cách càng lớn, không đi nhanh được.”
Pudding nắm lấy vai Jelly: “Em đi về phía trước nào, đi theo chị.”
Jelly đang làm nũng: “Papi bế con, bế con.”
Lục Yên Đinh nhấc thẳng Jelly lên đi về phía trước, khoảng cách giữa các bước chân của trẻ con nhỏ hơn người lớn rất nhiều, nếu phải để ý đến con trẻ thì bọn họ phải xác định chỉ có thể di chuyển rất khó khăn.
Thôn trưởng hô lên với bọn họ: “Các ông bố không được bế con đi đâu nhé, đó là phạm quy!”
Vì vậy Lục Yên Đinh liền đặt Jelly xuống: “Thôn trưởng nói chúng ta phạm quy rồi, không thể gian lận như thế được, như thế là không tốt đâu, có thua cũng không được làm vậy nhé, được không con?”
Khúc Như Bình khuyến khích cậu bé: “Con lúc này đi đã tốt hơn nhiều rồi, con rất dũng cảm mà.”
Pudding cũng cổ vũ cho Jelly: “Em trai giỏi nhất luôn, nếu như em, nếu như em lát nữa có thể đi qua đó, chị sẽ cho em ăn kem nhá!”
Jelly quệt mũi cùng cả nhà đi về phía trước, trong quá trình đó không ít lần cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bí Đao hết lắc bên này lại lắc bên kia, cống hiến một bức meme tấu hài, cũng nhìn thấy nhà Khoai Tây thần tốc bước đi, cậu bé đối với bóng lưng nhà họ thở dài nặng nề.
Jelly kéo áo Lục Yên Đinh, hỏi: “Papi, nhà Khoai Tây là tên lửa sao ạ?”
Mưa bình luận:
“Xe gì, muốn xe gì!”
“Phía trước chạy đến phát mệt!”
“Nếu không có ít trí tuệ cảm xúc thật không hiểu bình luận trên viết gì cả, đừng đánh tôi nha.”
“Mọi người rốt cuộc đang nói gì thế, người mới đến điểm danh, cầu giải thích.”
(*)= nghĩa là tâm thái bình lặng, không bị tạp niệm mới có thể xác định và thực hiện được những mục tiêu cao xa. Câu này là thành ngữ phổ biến ở Trung Quốc, xuất hiện đầu tiên vào những năm đầu nhà Tây Hán trong sách Hoài Nam tử – Chủ thuật huấn của Hoài Nam Vương Lưu An, câu này cũng được Gia Cát Khổng Minh trích dẫn trong “Giới tử thư” ( Thư răn dạy con) – bức thư Khổng Minh viết cho con trước khi mất, sau này đã thành kinh điển (theo gg).