Như Khói Như Cát – Chương 109 Thi Tiêm Hồng – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 109 Thi Tiêm Hồng

Sau khi Thi Tiêm Hồng làm phẫu thuật xong, tĩnh dưỡng mất một năm đến khi khỏi bệnh triệt để rồi thì trong người lại cảm thấy bứt rứt.

Khỏe lại rồi, anh cũng không vội vã quay trở lại công việc ngay, chỉ muốn đi đây đi đó vì vậy liền đặt vé máy bay dự định đi du lịch một chuyến. Nhưng Lưu Chiêu Nguyệt không yên tâm, nhất định đòi đi cùng, còn gọi thêm cả mấy vệ sĩ nữa.

Thi Tiêm Hồng có chút bất mãn: “Một mình tôi thôi không được à?”

Thái độ của Lưu Chiêu Nguyệt kiên quyết: “Không được, quá nguy hiểm, cậu xem bây giờ cậu mong manh thế này, nếu mà có thêm truyền thông…”

Lại nữa, nói lằng nhà lằng nhằng cả buổi, vì vậy Thi Tiêm Hồng đành lựa chọn điếc đột ngột.

Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn phải dẫn theo một đoàn người đến Mỹ.

Thi Tiêm Hồng chủ yếu muốn đi chơi cho khuây khỏa.

Một năm này, anh đã suy nghĩ đến rất nhiều việc.

Liên quan đến hiện tại, đến tương lai.

Việc di chuyển tuyến thể cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của Thi Tiêm Hồng, tuy anh không muốn kết hôn cũng không muốn có con, đối với những chuyện này vẫn luôn là kiểu sao cũng được, nhưng chức năng thân thể cũng không bị suy yếu vẫn tính là một chuyện tốt.

Ai mà biết được, thôi chẳng quan tâm nữa.

Phải mang theo một đống người đi như thế, khiến Thi Tiêm Hồng cảm thấy chuyến du lịch này đã bớt thú vị đi nhiều. Tuy anh cũng phải thừa nhận, có rất nhiều việc nhanh chóng và thuận tiện hơn không ít, nhưng đây đã không còn là chuyến du lịch giống như trong tưởng tượng.

Không đủ tự do, sống đến bây giờ, Thi Tiêm Hồng đều có cảm giác này: không tự do.

Có rất nhiều chuyện đều là tương đối, nếu được chọn lại một lần nữa, Thi Tiêm Hồng vẫn sẽ lựa chọn trở thành một diễn viên, nhận được cái này thì phải mất đi cái khác, so cái giá phải trả với hết thảy những gì bản thân đã được nhận, Thi Tiêm Hồng vẫn cảm thấy xứng đáng.

Thời gian là cách không chế dư luận tốt nhất, hiện nay ngay cả đến truyền thông thường cố sống cố chết bám lấy quá khứ cũng nhạt đi rất nhiều, giống như tất cả những điều đó đang dần dần tiêu tán trong ký ức của bọn họ. Nhưng Thi Tiêm Hồng cũng không cảm thấy mình nhất thiết phải có một người ở bên, sau đó diễu võ giương oai phô trương hạnh phúc của mình. Tình yêu như thế không thể đánh đồng là hạnh phúc, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Thi Tiêm Hồng ngược lại càng thấy cuộc sống độc thân đáng quý hơn.

Bệnh đã lâu như vậy, Thi Tiêm Hồng càng thích đến những nơi náo nhiệt một chút.

Đi đến đâu cũng có một đống đuôi nhỏ đi theo, cho dù gặp phải fans, anh nhiều lắm cũng chỉ gật đầu một cái chứ chưa từng dừng lại.

Thi Tiêm Hồng trở nên yêu thích một quán bar mang phong cách cao bồi ở Mỹ.

Quãng thời gian đó, anh dường như mỗi buổi tối đều đến đây ngồi một lúc, Lưu Chiêu Nguyệt lúc đầu còn không yên tâm, kéo mấy vệ sĩ đi theo ngồi quan sát từ xa, sau đó khi thấy mọi thứ đều bình yên thì chỉ cử hai vệ sĩ đi theo Thi Tiêm Hồng mà thôi.

Thi Tiêm Hồng không thích uống rượu lắm, nhưng anh thích không khí ở nơi này.

Xung quanh đều là những vật liệu bằng gỗ, ánh đèn lờ mờ lại mang đến chút hơi thở lãng mạn, bởi vì giá cả quán bar này đắt đỏ thế nên người đến đây đều là những nhân sĩ có tư chất cao, hoàn cảnh và không khí ở nơi đây ngập tràn đặc trưng hình ảnh của cao bồi nước Mỹ những thế kỷ trước.
“Tôi yêu anh.”

“Có rất ít người Anh sẽ biểu lộ ra tình yêu mãnh liệt đến thế này, nhưng tôi bây giờ đã sắp không còn cơ hội nữa rồi. Tôi biết anh đến nơi này chỉ là để du lịch thôi, tôi chúc anh có một kỳ nghỉ vui vẻ, xin anh hãy lượng thứ cho tôi về sự lỗ mãng này.”

“Tôi rất rõ bản thân mình không chỉ là yêu thích vẻ ngoài của anh, mỗi một giây một phút không có anh tôi đều cảm thấy như là cả một năm, tôi không rõ người Trung Quốc biểu đạt tình yêu của mình như thế nào, nhưng tôi biết bản thân mình đã không có cách nào chấp nhận được nhưng khoảng thời gian không có anh được nữa. Nếu như có thể, mong anh hãy thử tiếp nhận tình yêu của tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ mang đến cho anh những thể nghiệm hoàn toàn khác biệt.”

Nói đến đoạn cuối, tốc độ nói của Lance tăng nhanh, hô hấp dồn dập: “Anh không cần phải vội vàng trả lời tôi đâu, ngày mai ở trên đường anh hãy từ từ suy nghĩ về chuyện này, chúng ta để lại phương thức liên lạc, đợi anh nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ đi tìm anh…”

Thi Tiêm Hồng đột nhiên hỏi: “Cậu có phải là một ca sỹ không?

Lance ngẩn người, đáp: “Phải.”

Thi Tiêm Hồng giải thích nói: “Không có gì, tại tôi thấy cậu đã từng ký tên cho người khác ở quán bar.”

Lance lại mở miệng, nói: “Tôi yêu anh.”

Tối hôm đó, Lưu Chiêu Nguyệt thấy Thi Tiêm Hồng trở về, liền nói với anh: “Ngày mai chúng ta sẽ đến San Diego, vé máy bay tôi cũng mua xong rồi.”

“Mọi người đi đi.” Thi Tiêm Hồng sải bước đi qua chị ấy, tùy ý nói.

Lưu Chiêu Nguyệt liếc nhìn hai vệ sỹ đi theo sau, cũng lên theo: “Có chuyện gì vậy?”

Thi Tiêm Hồng xoay người lại, nheo mắt lại nói: “Tôi muốn sống ở đây một khoảng thời gian.”

Mắt Lưu Chiêu Nguyệt trợn tròn: “Vì sao?”

Thi Tiêm Hông nâng tay lên muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chỉ mỉm cười.

Anh nói ra một lý do nghe thật hoang đường: “Biển ở đây rất xanh.”

Lưu Chiêu Nguyệt mờ mịt nhìn anh đi xa dần.

Nhưng mà, ở đây thì làm gì có biển?

——————————

Trong phiên ngoại riêng biệt dành cho Thi Tiêm Hồng, xin dùng nhân xưng là “anh”, bạn Hồng không xấu vì chí ít bạn chẳng hề phá hoại gì chuyện của thầy Khúc và em Đinh, chỉ có điều là bạn xuất sắc quá nên độ tồn tại của bạn hơi cao mà thôi

Người ta không có được thầy Khúc, nhưng người ta lại có được một chiếc niên hạ ạ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.