Như Khói Như Cát – Chương 107 Cô bé Pudding (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 44 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 107 Cô bé Pudding (1)

Cư dân mạng vốn không biết tên thật của bé con nhà họ Khúc rốt cuộc là gì, chỉ hay gọi cô bé là Khúc Pudding.

Ngày cô bé Pudding ra đời, truyền thông truy tìm đến tất cả các bệnh viện, nhưng cũng không thể tìm ra được Lục Yên Đinh cuối cùng đã sinh bé con ở bệnh viện nào, bọn họ cũng không biết Lục Yên Đinh thật ra đã vào nằm viện từ lâu. Qua hai ngày sau khi bé con chào đời, Khúc Như Bình mới đăng bài lên weibo, một bàn chân nhỏ xinh ụ thịt xuất hiện, vẫn là phong cách cũ chỉ có ảnh mà không có chú thích.

Trên mạng lại được một phen nổ tung, Tiểu Pudding cứ như thế đến với thế giới này.

Vượt qua giai đoạn mới sinh, Khúc Pudding thật sự là mềm nhũn đáng yêu vô cùng.

Nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng thấy cô bé thật nhỏ, mặt nhỏ thân người nhỏ, chỉ có đôi mắt biếc to tròn long lanh, thỉnh thoảng đôi con ngươi khẽ chuyển động, hàng lông mi nhỏ nhắn trơ trụi rũ xuống để lộ ra dáng vẻ đáng thương khiến người yêu thích. Bé con vừa trắng lại vừa mềm, mút mút ngón tay nhìn chằm chằm vào bạn, đổi là ai thì tim phổi cũng nhuyễn thành một đống.

Không giống Alpha nữ, mà giống Omega nữ hơn.

Sau khi Khúc Như Bình và Lục Yên Đinh tổ chức lễ cưới đã chuyển đến nhà mới, bây giờ trong nhà náo nhiệt vô cùng khắp nơi đều là thân thích, mọi người còn đang bận tranh nhau bế Tiểu Pudding đáng yêu. Cô bạn nhỏ mới đến này cũng không lạ người, thấy ai cũng cười, dùng đôi mắt biếc long lanh của mình vui vẻ nhìn mọi người, hai bàn tay mũm mĩm không ngừng quơ quắng.

Buổi tối, Lục Yên Đinh nằm trên giường, nhìn Khúc Như Bình đang ngồi cạnh bên cho con gái uống sữa.

“Mẹ em nói đúng,” Lục Yên Đinh chống cằm nhìn về phía anh, “Pudding chẳng có điểm nào giống anh cả.”

Ánh mắt của Khúc Như Bình chưa từng dời đi khỏi người con gái, Tiểu Pudding được uống sữa sướng lắm cứ cười hì hì, Khúc Như Bình cũng cười với con bé, thuận miệng nói: “Ừm, giống em hơn.”

Đôi mắt của Tiểu Pudding dường như giống hệt Lục Yên Đinh, một đôi mắt đẹp vô cùng, là đặc điểm được mọi người tán thưởng nhiều nhất trước mắt.

Điều này cũng chẳng có gì là không tốt cả, Khúc Như Bình nói: “Con gái giống em, anh rất vui.”

“Để lớn thêm xem thế nào, lớn thêm chút nữa có khi lại giống anh.” Lục Yên Đinh an ủi Khúc Như Bình, “Thật ra em càng muốn con gái giống anh hơn, không phải nói Alpha thường giống cha sao?”

Khúc Như Bình giống như không nghe thấy cậu nói chuyện, anh mà cứ bế con là lại như cách biệt với cả thế giới. Lục Yên Đinh không bằng lòng đạp Khúc Như Bình một cái, nói: “Có con rồi là quên em luôn đó hả?”

“Gì cơ em?” Khúc Như Bình liếc nhìn cậu một cái, “Đâu có, tại anh thấy em mệt cả ngày rồi, buổi tối ngủ thêm một chút đi.”

“Buổi đêm con gái ồn lắm,” Lục Yên Đinh xoa lưng Khúc Như Bình, “Một đêm anh phải dậy đến mấy lần, hay là cứ mời bảo mẫu đi anh.”

Khúc Như Bình nhàn nhạt nói: “Con cái anh muốn tự mình chăm sóc.”

Gương mặt Lục Yên Đinh dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm dịu dàng, cậu lặng nhìn Khúc Như Bình trong thoáng chốc, cuối cùng nói: “Vâng, được ạ.”
Đụng thêm mấy lần nữa, Khúc Như Bình liền kéo con gái lại, nói: “Đừng chơi nữa con, trán đỏ lên hết rồi này.”

Đôi mắt của Pudding nhẹp nước đau khổ nhìn anh, oa oa oa.

Khúc Như Bình vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia về chuyện bộ phim, vừa tóm lấy con gái nhỏ cách sopha ra một chút.

Hai cha con lần đầu tiên làm mình làm mẩy với nhau là như vậy đấy.

Buổi tối khi Lục Yên Đinh trở về, trông thấy Pudding giận dỗi xách mông nhỏ ngồi bên mép giường, liền tò mò hỏi: “Sao thế anh??”

Khúc Như Bình cũng đang nhìn Pudding: “Con cứ chơi cái trò đụng vào sopha ấy nên bị anh nói.”

Lục Yên Đinh ngồi xuống, Pudding giống như tìm được người có thể nói chuyện với mình, cứ “aa” rồi leo qua, vươn tay nhỏ mũm mĩm ra đòi ôm ôm.

Lục Yên Đinh ôm lấy Pudding của cậu, cái đầu nhỏ của con gái dụi vào vai cậu, giận dữ nhìn Khúc Như Bình: “Hứ!”

Lục Yên Đinh cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhìn Khúc Như Bình nói: “Thôi xong, không dỗ được rồi.”

Pudding cũng lặp lại: “Thôi xong!”

Bị hai người kia hợp tác bắt nạt, Khúc Như Bình đành thở dài nằm xuống giường.

Khúc ảnh đế học theo dáng vẻ khi khóc của Pudding, “huhuhu” gào lên giống hệt em bé.

Lục Yên Đinh vỗ vào mông nhỏ của Pudding, nói: “Cha con khóc rồi kia, mau qua dỗ cha đi nào.”

Pudding lắc lư cái đầu tò mò nhìn sang Khúc Như Bình, rất ra dáng mà xoa đầu cha mình.

Khúc Như Bình giang tay ra ôm lấy con gái bé bỏng vào lòng.

Pudding tốt bụng vỗ vỗ lưng anh, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ, giống như là đang hát cho anh nghe.

Lục Yên Đinh và Khúc Như Bình nhìn nhau cùng mỉm cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.