Lại nói về Tiểu Nhu.
Tôi đã đọc thấy rất nhiều người nói Tiểu Nhu kém cỏi, đối với chuyện này tôi thật sự không thể gật bừa.
Nếu như nói mười người nhạy cảm thì có đến chín người tự ti, nhưng tôi cho rằng đến phần giữa của câu chuyện sự tự tin của Tiểu Nhu đã tăng lên.
Trước đây cũng có người từng biểu thị, họ thích sự dũng cảm của cậu ấy ở phần trước hơn, những yếu đuối cùng dao động ở phần cuối của câu chuyện khiến bọn họ thất vọng đối với Tiểu Nhu.
Nói như thế nào bây giờ nhỉ, đại khái có thể là sự dũng cảm ở phần trước cũng là lý tưởng hóa, vì vậy mọi người mới không thế chấp nhận cậu ấy ở phương diện thực tế hơn.
Dũng cảm và tự ti chẳng hề mâu thuẫn, tương phản, tự ti khiến cho sự dũng cảm của cậu ấy càng đáng quý hơn. Khi cậu ấy mới thích Khúc Như Bình vẫn là điếc không sợ súng, cậu ấy đối với tương lai, đối với dự liệu hướng đi mối quan hệ với lão Khúc vẫn còn chưa đủ rõ ràng.
Cậu ấy khi đó chỉ có tình yêu nồng nàn, thời kỳ đầu quả thật cậu ấy rất thông cảm cho đối phương cũng đầy lòng tin tưởng (phần sau vẫn như vậy, chỉ là không đủ tin tưởng vào bản thân mình mà thôi), thế nhưng khi tình cảm trở nên sâu đậm cũng bao phần cả sự ảnh hưởng về vai diễn trong đoạn sau, cậu ấy thật ra cũng có dao động. Nếu như một đường thuận buồm xuôi gió, Tiểu Nhu từ đầu đến cuối đều tin tưởng đối phương, tin tưởng bản thân mình, tự tin dũng cảm, thì có phải là quá giả hay không? Giữa những người yêu nhau làm gì có đôi nào hoàn toàn chưa từng cãi nhau bao giờ? Tôi còn cho là, tình tiết ổn định như vậy thật sự sẽ không đủ thành ý và cũng có phần hơi lý tưởng quá.
Người như thế nào thì mới có tư cách đóng vai chính? Tiểu Nhu không hoàn hảo, nhạy cảm mâu thuẫn, còn có chút tự tin, đối với tình yêu phần lớn thời gian là dũng cảm, ngẫu nhiên cũng có lùi bước, tôi hoàn toàn cho rằng cậu ấy xứng đáng trở thành vai chính. Quyển truyện này mặc dù có yếu tố sảng văn (truyện viết theo lối hài hước sảng khoái): ví dụ như đến đoạn cuối khi cậu ấy lấy được giải ảnh đế, bất ngờ trở nên nổi tiếng vân vân, thế nhưng tính cho đến cùng đây vẫn không phải là một sảng văn đích thực, vì vậy có một vài bình luận tôi thấy xuất phát điểm có hơi cao.
Thử nghĩ một chút mà xem, nếu như tôi viết về một người cũ cực phẩm nhưng nhân cách có vấn đề, để Thi Tiêm Hồng triệt để có bối cảnh rõ ràng thì như vậy có phải sẽ bớt người hoài nghi đối với Nhu Nhu hay không? Chỉ là nếu để như vậy, tôi rất khó thuyết phục chính bản thân mình, vì sao Khúc Như Bình là có thể cùng một người như vậy dây dưa gần hai mươi năm? Đối phương rốt cuộc có gì đáng giá mà khiến anh ấy lưu luyến như vậy? Chính anh ấy có phải cũng có vấn đề hay không cho nên mới cùng một người như vậy dây dưa không rõ nhiều năm như thế?
Nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, vẫn rất hoài niệm quãng thời gian đó, thời điểm viết truyện cảm thấy rất vui vẻ.
Ngày hôm qua tôi có nói chuyện với một độc giả của mình, cô ấy nói phần sau của câu chuyện tiết tấu hơi loạn bởi vì tôi quá để ý đến bình luận của mọi người, cho nên có sửa đổi so với hướng đi ban đầu, nghĩ lại, có thể phần này có nguyên nhân tồn tại.
Trên con đường viết lách tôi vẫn là một người mới, khi ước lượng nhu cầu của độc giả đối với bản thân, không tìm được một điểm cân bằng nào. Tương lai nếu có thời gian, có lẽ tôi beta lại. Tuy tôi cảm thấy sự không hoàn hảo lúc này cũng rất tốt đẹp, cảm giác ngây ngô cũng xem như là một hoài niệm.
Được nhiều người biết đến là một chuyện có lợi mà cũng có hại.
Quyển truyện này phần tôi viết vui vẻ nhất, vẫn là nửa phần trước, người đọc ít, bình luận để lại đều là của mấy bạn đó mà thôi, sau khi đăng lên tôi còn không ngừng refresh điện thoại, đọc được bình luận của các bạn ấy mới cảm thấy yên tâm.
Phần bình luận hài hòa ấm áp, tôi cũng tùy ý viết còn có thể dựa theo ý nghĩ của chính mình mà viết. Đến đoạn sau, có rất nhiều chỗ đã thay đổi, tôi bắt đầu phát hiện mình viết rất khó khăn, cũng không đủ vui vẻ. Viết quyển truyện này, cũng là một lần rèn luyện của tôi.
(Đoạn sau dài quá và bạn ấy tâm sự về dự định tương lai không liên quan đến truyện, nên mình không edit nữa.)
…
31.8.2019- Tác giả có lời muốn nói: tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian.