Như Khói Như Cát – Chương 104 Lễ cưới – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 104 Lễ cưới

Lễ cưới của đôi chồng chồng Thi Nhân được tổ chức vào mùa hè.

Thời điểm đó trông Lục Yên Đinh đã khá tròn trịa rồi, sau khi cậu mặc vào người bộ lễ phục màu trắng, ở vùng bụng đã nhô lên một khối cao chót vót.

Cậu khổ não phát hiện mình béo lên rất nhiều, ngay đến cả gương mặt cũng tròn lên không ít.

“Xong rồi, hình như không mặc được rồi.”

Cậu từ trong phòng thử đồ đi ra, lôi lôi kéo kéo bộ lễ phục trên người nói.

Toàn bộ người trong phòng lập tức xông tới, người mẹ Alpha cường thế của cậu, hung hăng đi lên phía trước nói: “Để mẹ xem cho!”

Sau khi chỉnh lại trên dưới cho Lục Yên Đinh một chút, mẹ của cậu liền nói: “Thế này không phải được rồi sao!”

Người cha Omega của cậu, vừa lau nước mắt vừa nói: “Rất tốt rất tốt mà, Tiểu Nhu nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp.”

Mẹ Lục kín đáo đưa cho chồng mình một nắm giấy, nói: “Được rồi được rồi, khóc cái gì mà khóc.”

Lục Yên Đinh nói không lại được hai bọn họ, cậu chỉ vào bụng mình nói: “Ở chỗ này thật sự có hơi kích.”

“Kích cái gì mà kích, đây là quý khí! Con xem con đi, đã là ảnh đế rồi phải có chút tự tin chứ.” Mẹ Lục kéo cậu đến trước gương, bắt đầu chải đầu cho cậu.

Quê nhà bọn họ có tập tục, Omega trước khi kết hôn việc chải đầu phải được chú trọng thì tương lai mới có thể hạnh phúc ngập tràn.

Chuyên gia trang điểm ngồi xổm trên mặt đất, trang điểm cho Lục Yên Đinh, cậu thấy không yên tâm liền hỏi: “Cái này có ảnh hưởng đến thai nhi không?”

“Không ảnh hưởng đâu, anh yên tâm.” Chuyên gia trang điểm trả lời Lục Yên Đinh, nhắc cậu khẽ ngước mắt lên, “Mắt.”

Cha Lục quay lưng lại mấy lần lén lau mắt mình, trên đường đi đến bên Lục Yên Đinh mắt ông đã đỏ hoe.

Lục Yên Đinh không nhịn được cười, biết cha mình đang khóc, cậu liền gọi: “Cha.”

Nhưng khi ông nhìn qua phía cậu, Lục Yên Đinh lúc này lại không biết nên nói gì cho phải. Thiên ngôn vạn ngữ là thế, nhưng lúc này cậu chỉ biết nói: “Trông con thế nào ạ?”

Cha Lục lắc đầu, dùng ngữ khí sắp khóc lên nói: “Tốt lắm.”

Mẹ Lục triệt để chịu không nổi, bèn lôi cha Lục ra ngoài, trên miệng thì bĩu môi thầm thì: “Ông khóc cái gì mà khóc? Tôi đã nói với ông bao lần rồi, đừng có mà như vậy, ông phải biết là con trai ông sắp kết hôn với một người đàn ông lớn hơn nó mười mấy tuổi đấy…”

Lục Yên Đinh thở dài, không yên tâm, hỏi chuyên gia trang điểm: “Chút nữa không biết mẹ tôi có đổi ý không nữa?”

Chuyên gia trang điểm chỉ vào bụng của cậu, lè lưỡi một cái, ngụ ý là gạo đã được nấu thành cơm từ lâu rồi.

Lục Yên Đinh ngẫm nghĩ một lúc, lại vui vẻ: “Cũng đúng.”

“Anh đang rất cố gắng bắt nạt em đấy.” Khúc Như Bình đã trả lời cậu như vậy.

Khúc Như Bình dỗ dành Lục Yên Đinh lên bờ: “Nước lạnh lắm em, chúng ta trở về đi thôi.”

“Hôn em một cái.” Lục Yên Đinh cùng anh thương lượng.

Vì vậy, Khúc Như Bình ôm lấy eo của Lục Yên Đinh, ở trong lòng biển dành cho cậu một nụ hôn ướt nhẹp.

Lục Yên Đinh giang tay ra: “Ôm em.”

Khúc Như Bình cúi người xuống, bế cậu lên, từng bước một bước ra khỏi lòng biển.

Hai người họ trên người đều ẩm ướt, Lục Yên Đinh ở trong lòng anh nhỏ giọng cười.

Đi tới được nửa đường, Lục Yên Đinh lại nhảy xuống tự mình đi. Hai con người ướt nhẹp dừng lại bên vỉa hè, trên con đường này chỉ còn có hai người họ, cột đèn giao thông ở phía trước trong ánh đèn tín hiệu màu xanh chợt loé lên sắc đỏ.

Lục Yên Đinh đột nhiên nhìn về phía Khúc Như Bình: “Anh nhìn xem, cũng là hai mươi sáu giây kìa.”

Hai mươi sáu giây, thời gian dừng đèn đỏ.

Khúc Như Bình nở nụ cười, ghé miệng hôn tới.

Bọn họ trong ánh chiều tà nhỏ vụn hôn môi.

Năm tháng tĩnh lặng, sinh mệnh lớn lao, đây hẳn sẽ là một cuộc đời thật tốt đẹp.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày cuối cùng của tháng Tám, đã hoàn thành toàn bộ câu chuyện của mùa hè này, cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng tôi.

Editor cũng có lời muốn nói:

Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ và cổ vũ tôi rất nhiều trong quá trình edit Như Khói Như Cát, không có những lời cổ vũ đó chắc không đi được đến tận cùng đâu, thật đó.

Như Khói Như Cát vẫn còn nhiều thiếu sót, nên có thời gian tôi vẫn sẽ beta lại để hoàn thiện hơn, cũng mong các bạn có thể bỏ quá cho.

Cảm ơn thầy Khúc và em Đinh, tuy chưa nói lời tạm biệt nhưng cảm ơn đã để tôi biết đến một thầy Khúc ôn nhu và một em Đinh dũng cảm đến thế, đợi chờ phiên ngoại của Khúc Pudding, chưa xuất hiện đã gây thương nhớ rồi.

Hẹn gặp lại các bạn trong một bữa tiệc khác.

— Hoàn chính văn—

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.