Như Khói Như Cát – Chương 102 Nam Hương đóng máy – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Như Khói Như Cát - Chương 102 Nam Hương đóng máy

Hôm quay cảnh cuối cùng cũng là ngày đóng máy, khi Lục Yên Đinh nhìn thấy Du Cảnh Dương dắt tay nữ diễn viễn mặc áo cưới đi ra, nước mắt của cậu dường như không thể khống chế được mà rơi xuống.

Cậu quay lưng lại, dùng bàn tay run cầm cập không ngừng lau nước mắt.

Quách Khải nói với cậu: “Tâm trạng cậu gần đây lên xuống chập trùng quá.”

Lục Yên Đinh lắc đầu, cười một cách đắng ngát: “Cái kết này thật sự quá khó chịu.”

“Phải vậy thôi, theo thực tế mà.” Tuy Quách Khải nói như vậy, nhưng lại không tỏ rõ thái độ, “Chi tiết bi kịch cuối phim này có hơi bình thường quá, nhưng ý của tôi vẫn giống như ban đầu, quay những cảnh nhỏ thôi, các cậu cũng không có lời thoại, cậu nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy cũng sẽ không nhìn cậu, đoạn này chủ yếu là cho cậu phát huy.”

“Tôi biết.” Lục Yên Đinh ngồi xuống, điều chỉnh lại hô hấp, cậu theo bản năng sờ vào bụng mình, nhưng cũng không dám trực tiếp sờ xuống bụng dưới.

Thời điểm tâm trạng mãnh liệt, bụng dưới của cậu sẽ thấy hơi nhói đau, không nghiêm trọng, rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ để cậu phát hiện ra.

Khúc Như Bình nói với cậu, một khi cảm thấy vượt quá khả năng chịu đựng, phải lập tức kêu dừng ngay.

“Quả thật anh không muốn em tiếp tục đóng phim, đối với một Omega đã hoài thai mà nói, khi quay phim phải chịu đựng quá nhiều thứ. Mà anh cũng có trách nhiệm trên người, không thể lúc nào cũng ở bên em được.”

Anh nói tiếp: “Nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của em, bộ phim này em đã quay lâu như vậy rồi, đây là tâm huyết của em, còn lại cũng không có bao nhiêu cảnh nữa, nếu anh là em, anh cũng sẽ muốn quay cho xong.”

“Ý của anh là, không cần nói cho đạo diễn Quách, cũng không phải nói sợ bị đổi vai, nếu cứ nói như vậy, tiêu chuẩn của ông ấy đối với em sẽ hạ thấp rất nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả phía sau của bộ phim.”

“Đợi quay xong cảnh này, anh sẽ cùng em đi nói lời xin lỗi với ông ấy.”

“Thế nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nếu không thế tiếp tục kiên trì được, thì không được phép bướng bỉnh đâu nhé.” Khúc Như Bình ung dung nói với cậu, “Không cần sợ phải nói với anh, anh vĩnh viễn đứng về phía em, có được không?”

Có sự cổ vũ của Khúc Như Bình, Lục Yên Đinh an tâm rất nhiều.

Cậu mang theo niềm tin này, chống đỡ đến lúc đóng máy.

Cảnh diễn này, Lục Yên Đinh quay thật sự quá khó chịu, cậu chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ Du Cảnh Dương mặc Âu phục ôm một người phụ nữ khác, trong lòng sẽ buồn bực đến không thở nổi.

Cậu và Quách Khải đã trao đổi qua rất nhiều lần: “Cái kết này quá tàn nhẫn.”

“Đây là cái kết rất hiện thực, vào thời đại đó phải có kết thúc như vậy.”

“Cậu ấy sẽ chịu không nổi,” Lục Yên Đinh đau khổ nói, “Cậu ấy sẽ tan vỡ trong lễ cưới này mất, thật đó, tôi cảm thấy sẽ không thể hiện được sự tê liệt cảm xúc như trong kịch bản, cậu ấy nhất định vẫn sẽ tuyệt vọng.”

“Quả thực như vậy,” Quách Khải không có tâm tình gì mà bình tĩnh nói, “Nhưng hai người họ không thích hợp, Thị Nam cũng không phải là không thể tiếp nhận phụ nữ, cuối cùng chia tay rồi, người ta cũng có lựa chọn của riêng mình.”

Lục Yên Đinh phát run trong lồng ngực của anh: “Em rất khó vượt qua.”

“Anh biết,” Khúc Như Bình nhè nhẹ vỗ lưng cậu, “Anh biết, chúng ta cứ từ từ đi.”

“Cậu ấy tại sao lại có kết cục như vậy?” Lục Yên Đinh nói xong, lại lắc lắc đầu, cắn ngón tay thật thà nói, “Em không muốn nói chuyện này với anh, là em quá khác người, em đã quá nhập vai.”

“Em không phải như vậy đâu, bảo bối.” Khúc Như Bình nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của cậu, “Em so với quá khứ đã tiến bộ rất nhiều, em không mang những tâm sự này bước vào cuộc sống thực là đã rất cố gắng rồi, anh rất hiểu điều đó đối với em khó khăn đến thế nào.”

Lục Yên Đinh vẫn lắc đầu: “Có thể lấy được giải người mới hay không, em cũng không quan tâm, tuy rằng em biết sẽ có rất nhiều người không thích Tống Khanh Nhiêu, nhưng em rất thích cậu ấy cũng thương cậu ấy vô cùng, có thể được đóng nhân vật đó, em thật sự còn rất…”

Cậu có chút nghẹn ngào: “Rất vui sướng.”

Khúc Như Bình vuốt ve khuôn mặt cậu, muốn hôn, nhưng Lục Yên Đinh lại nghiêng mặt đi, cậu nghe thấy Khúc Như Bình ghé vào lỗ tai mình khàn khàn nói: “Yên Đinh, đừng tiếp tục dày vò anh nữa.”

Vì vậy cậu liền quay mặt lại, hôn Khúc Như Bình, một nụ hôn có vị đắng.

Hai người họ đã đánh dấu, cho nên tâm ý tương thông, bất kỳ tâm tình gì của đối phương đều sẽ có cảm giác như nhau. Lục Yên Đinh biết sự cảm nhận của Khúc Như Bình sẽ không tốt hơn chính mình là bao, cậu trầm thấp nói: “Em không muốn để anh cũng phải thấy khó chịu đâu, em thật sự xin lỗi.”

“Không cần nói lời xin lỗi,” Khúc Như Bình ôm lấy bờ vai của Lục Yên Đinh, ôn nhu nói, “Anh nghĩ, anh muốn hết thảy vui buồn sướng khổ của em đều được thử trải nghiệm một lần.”

Nghe thấy anh nói như thế, Lục Yên Đinh liền nín khóc, mỉm cười: “Chúng ta nói chuyện sến thật đấy.”

Tay Khúc Như Bình trượt xuống bụng cậu.

Lục Yên Đinh hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Bé con không thể nghe mấy lời đó được đâu,” Khúc Như Bình thấp giọng nói, “Không thích hợp cho trẻ nhỏ.”

“Vậy thì anh che đi, để em tranh thủ nói thêm mấy câu nữa.” Lục Yên Đinh hà hơi vào lỗ tai Khúc Như Bình, “Em đặc biệt…”

Khúc Như Bình tránh đi một chút, cười nói: “Ngứa.”

Lục Yên Đinh cố ý thổi vào tai anh thêm mấy lần nữa, sau đó khống chế hơi thở của chính mình nói: “Em đặc biệt yêu anh.”

“Nghe có vẻ tầm thường quá nhỉ,” Lục Yên Đinh cân nhắc, lại đổi một câu tình tứ khác,”Nhưng anh không được thấy điều này là tầm thường, bởi vì em sẽ sinh con cho anh.”

“Không tầm thường chút nào,” Khúc Như Bình hôn lên má cậu, “Anh đương nhiên biết rằng, chúng ta đều những người muốn cùng nhau trải qua một đời.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.