Sinh nhật của Hạ Noãn cuối cùng cũng đến. Tương Hoan đã hứa với Ân Chương là sẽ đợi cậu rồi cả hai cùng nhau đến nhà Hạ Noãn. Đứng trước cổng, Tương Hoan ngó đi nó lại. Vừa lúc đó Bạch Tư Phàm đi ra, nhìn thấy cô đang đứng như đợi ai đó. Nghĩ cô là đợi mình, anh nhanh chóng bước về phía cô lên tiếng:
– Tương Hoan, cậu đang đợi…
Lời còn chưa kịp nói thì đã có một giọng nói cắt ngang lời nói của anh:
– Tiểu Hoan, cậu đợi tớ lâu chưa?
– Ân Chương!
Nhìn thiếu niên đang đi tới môi của Tương Hoan bất giác nở nụ cười. Nhưng đối với ai đó, khi hai tiếng Tiểu Hoan vang lên làm cho anh thật chướng tai. Rốt cuộc họ đã thân nhau đến mức nào rồi?
Nhận ra sự có mặt của Bạch Tư Phàm, Ân Chương cất tiếng chào hỏi:
– A, Tư Phàm, xin chào.
Bạch Tư Phàm vẫn chỉ giữ nguyên cảm xúc lạnh băng của mình chào Ân Chương. Vừa mới hôm qua còn thấy hai người còn vui vẻ chọn quà, hôm nay đã thấy rủ nhau đi cùng rồi.
Bạch Tư Phàm trước giờ chỉ chú ý đến Hạ Noãn – người con gái anh cho rằng khiến anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Đối với Tương Hoan, Bạch Tư Phàm không chú ý mấy đến cô bạn thanh mai trúc mã này. Nếu Hạ Noãn là người năng động, hoạt bát thì đối lập với hình ảnh đó Tương Hoan lại mang nét dịu hiền, yên tĩnh như những buổi chiều tà. Tuy vậy Tương Hoan vẫn thu hút người khác bằng sự điềm tĩnh của mình.
Hạ Noãn thì luôn gọi anh bằng Tiểu Phàm còn Tương Hoan hay gọi anh là Tư Phàm. Bạch Tư Phàm cũng không chú ý đến điều này mấy nhưng từ khi Tương Hoan và Ân Chương thân thiết một cách mờ ám thì anh bắt đầu thấy có sự thay đổi rõ rệt.
Nụ cười của Tương Hoan hay dành cho anh bây giờ đã được san sẻ cho Ân Chương. Những quãng đường đi học của ba người từ bao giờ lại xuất hiện thêm một bóng người đi sau anh và Hạ Noãn.
Cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Tư Phàm là tiếng nói của Tương Hoan:
– Nếu vậy thì Tư Phàm đi cùng tớ với Ân Chương đi. Tớ cứ tưởng cậu đến nhà Hạ Noãn trước rồi chứ?
– Ừm!
Nhìn bánh kem trên tay của Bạch Tư Phàm lòng Tương Hoan đau đớn không thôi. Nhưng Tương Hoan cũng không để ý rằng cũng có một đôi mắt nhìn theo cô với sự tràn ngập yêu thương.
Trong một cuộc tình, khi bạn cứ mãi chạy về phía trước thì bạn sẽ không bao giờ để ý rằng vẫn còn có người đang chạy theo bạn để khi bạn quay đầu lại luôn thấy người đó ở phía sau bạn.
Đơn phương chính là đơn phương, bạn không dám nói thì bạn chỉ có thể nhìn họ hạnh phúc mà tâm vụn vỡ.Nhưng bạn nói ra, bạn lại sợ mình mất đi tư cách ở bên cạnh họ. Đó chính là nỗi sợ của bạn.
Bữa tiệc sinh nhật của Hạ Noãn có khá là nhiều người tham dự. Tương Hoan vừa bước vào liền nhận được cái ôm thắm thiết của cô bạn thân. Vội gỡ đôi bàn tay đang bám víu trên cổ mình Tương Hoan nhìn Hạ Noãn giơ chiếc hộp quà đưa cho cô bạn nở nụ cười nói:
– Tiểu Noãn, sinh nhật vui vẻ!
Đằng sau Ân Chương cũng đưa hộp quà cho Hạ Noãn rồi chúc cô nàng sinh nhật vui vẻ. Tương Hoan dắt tay Ân Chương đi cùng mình hòa vào bữa tiệc, cô biết Bạch Tư Phàm cần không gian nói chuyện với Hạ Noãn.
Nếu như mọi năm thì Bạch Tư Phàm chắc chắn sẽ ở bên Hạ Noãn đến cuối buổi tiệc. Nhưng năm nay ánh mắt của anh đã đặt lên một cô gái mà bấy lâu nay anh không để ý.