May mà kì thi của họ rơi trước vào ngày sinh nhật của Hạ Noãn. Hôm nay kì thi đã đến. Hạ Noãn mang tâm trạng lo lắng ôm cánh tay của Tương Hoan nói không nghỉ. Trái lại với vẻ mặt lo lắng của Hạ Noãn là gương mặt cực kì bình thản của Tương Hoan và Bạch Tư Phàm.
Nhìn xung quanh thu vào tầm mắt của Tương Hoan là nhiều vẻ mặt khác nhau của những người cùng tuổi với cô. Tâm trạng vốn đang yên lặng đột nhiên khiến cho Tương Hoan có một chút lo lắng khi nhìn thấy những vẻ mặt đó.
– Cậu chỉ cần cô gắng hết mình là được. Đừng có lo quá.
Bạch Tư Phàm cố gắng trấn an Hạ Noãn những ánh mắt của anh vô thức nhìn sang Tương Hoan. Đáp lại ánh mắt của anh là một nụ cười nhẹ nhàng từ cô. Anh có chút ngẩn người với nụ cười đó.
– Tương Hoan!
Phía sau ba người vọng lên một giọng nói của một thiếu niên. Cậu ấy có một cười tỏa ánh hệt như ánh bình minh với mái tóc đen được vuốt lên khiến cho cậu ấy càng thêm thu hút người khác với vẻ đẹp của mình.
Tương Hoan nghe thấy tên của mình liền theo phản xạ quay người lại. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của ai đó khiến cô hơi bất ngờ.
– Ủa, lớp trưởng?
Hạ Noãn vẫn ôm chặt cứng cánh tay của Tương Hoan nãy giờ liền nhấc ánh mắt nhìn về người thiếu niên kia.
– Xin chào!
Thiếu niên vẫn nở nụ cười tươi rói. Tương Hoan gỡ cánh tay đang ôm lấy mình kia đi đến chỗ thiếu niên.
Ân Chương là lớp trưởng lớp cô và hai người kia. Trong trí nhớ của Tương Hoan cô khá ấn tượng với cậu lớp trưởng này với tính cách hòa đồng, sôi nổi, tích cực. Đã thế thành tích của cậu cũng rất cao, có lẽ chỉ đứng sau cô và Bạch Tư Phàm.
– Bất ngờ không?
Ân Chương nhìn cô cười cười. Tương Hoan cũng không che giấu gật đầu một cái rồi nói:
– Có đấy, tớ tưởng cậu thi vào trường đại học Bắc Kinh. Sao lại thi vào Thanh Hoa?
– Hừm, tớ muốn thi vào đây là muốn sau khi tớ và cậu cùng đỗ là chúng ta có thể trao đổi thêm kiến thức. Tớ không thể nào đánh mất một người tài năng như cậu được.
Hồi còn ở trường cũ thì Tương Hoan và Ân Chương cũng khá là thân với nhau. Thân ở đây theo ý nghĩ của Tương Hoan là hai người thường trao đổi với nhau về bài tập. Ân Chương cũng thường hay giúp đỡ Tương Hoan về một số bài tập mà cô không giải được và ngược lại. Điều đó có lẽ khiến hai người trở nên thân thiết.
Bạch Tư Phàm nhìn hai người trước mặt cười cười nói nói không hiểu sao lòng khó chịu không thôi. Bây giờ Bạch Tư Phàm mới thấu ra một sự thật là ngoài việc cô chơi thân với anh và Hạ Noãn ra thì anh không biết Tương Hoan có những mối quan hệ nào với ai khác cả.
– Lớp trưởng, cậu nói thế khiến tớ hiểu lầm rằng cậu thi vào Thanh Hoa là vì Tiểu Hoan nhà tớ nha.
Câu nói của Hạ Noãn nói lên kéo theo ba tâm trạng khác nhau. Tương Hoan thì ngây thơ không hiểu ý nghĩa sâu sa trong lời nói của Hạ Noãn. Ân Chương thì mặt đỏ lên vì câu nói của Hạ Noãn. Bạch Tư Phàm đang khó chịu vì câu nói của Hạ Noãn mà tâm tình càng trở nên tệ hơn.
– K-Không phải, m-mình l-là….
Ân Chương lắp bắp giải thích. Tương Hoan đơn thuần hiểu rằng là do cậu ngại nên cũng nói đỡ cho cậu.
– Nếu vậy thì tớ là động lực của cậu ấy rồi.
Ai ngờ câu nói đó của Tương Hoan không những giúp không khí giảm bớt mà còn khiến ai đó tức điên lên và Ân Chương càng thêm đỏ mặt.
Tiếng chuông vang lên, Tương Hoan hít một hơi thật dài nhìn ba người kia nói:
– Được rồi, chúng ta cùng nhau cô gắng nhé. Nhất dịnh phải đỗ đấy. Tớ đi trước đây.
Bóng lưng nhỏ chạy về phía trước mang theo tâm của ai đó chạy theo cô.
Rất nhanh thôi, họ sẽ nhận ra, sẽ không còn bóng lưng nhỏ chạy theo những vệt nắng dài, sẽ không còn nụ cười của buổi chiều tà, sẽ không còn mắt si mê nhìn theo bóng lưng ai đó. Tất car sẽ không còn nữa….