Tương Hoan cảm giác đầu mình dạo này thật đau. Có lúc cô đang học bài đột nhiên chảy máu cam. Tương Hoan chỉ cảm thấy là do mình học nhiều quá nên mới như vây nên cô chỉ mua thuốc giảm đau, cũng không nói cho ba mẹ Tương nghe sợ họ lo lắng.
Tương Hoan dạo này để ý rằng Hạ Noãn với Bạch Tư Phàm rất lạ. Hạ Noãn dạo này hay mơ màng còn Bạch Tư Phàm thì hay ngẩn người như suy nghĩ gì đó. Khi cô có hỏi thì hai người họ lắc đầu nói không có gì.
– Này, hai cậu bớt mơ màng dùm tớ. Sắp thi rồi đó, hai người có định thi đại học không vậy? Hạ Noãn không phải cậu bảo muốn thi cùng trường với tớ và Tư Phàm à? Giờ còn ngồi ở đó mà mơ màng nữa. Cả Tư Phàm nữa, rõ ràng đã bảo là kèm cho Tiểu Noãn mà đến cậu cũng ngẩn người hả?
Tư Phàm khá là bất ngờ. Cô trước giờ ít khi chỉ trích anh, vậy mà bây giờ lại đang nhìn anh với ánh mắt bất lực cùng mệt mỏi. Hạ Noãn nở nụ cười ôm lấy cánh tay của Tương Hoan rồi xin lỗi. Bỗng nhiên cô ấy hét lên, gương mặt hiện lên tia sợ hãi cùng lo lắng:
– Tiểu Hoan, cậu chảy máu cam rồi. Trời ơi!
Câu nói của Hạ Noãn thành công thu hút sự chú ý của Bạch Tư Phàm. Trong phút giây nào đó, Tương Hoan thấy được khuôn mặt hiện lên tia lo lắng một chút của Bạch Tư Phàm. Là cô nhìn nhầm sao?
– Tiểu Hoan, chúng ta đi xuống phòng y tế đi. Tớ lo cho cậu quá,
Để trấn an Hạ Noãn, Tương Hoan nói không sao, cô có thể tự đến phòng y tế và bảo Hạ Noãn ở lại để Bạch Tư Phàm ở lại kèm cô học. Nhưng lời nói đó của cô nhanh chóng bị một giọng nói cắt đứt:
– Tiểu Noãn nói đúng, để tớ đưa cậu xuống phòng y tế.
Hạ Noãn cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của Bạch Tư Phàm. Hai đấu một thì không thế nào thắng được, Tương Hoan giơ tay đầu hàng. Hạ Noãn bảo hai người đi trước cô ấy sẽ xin nghỉ tiết sau cho hai người.
Bạch Tư Phàm dìu Tương Hoan đi. Vì để máu không chảy xuống áo, cả quãng đường Tương Hoan buộc phải ngửa cổ. Bạch Tư Phàm sợ cô ngã nên nhanh chóng đi đến vòng tay ôm lấy eo cô.
Cô bị giật mình bởi hành động của anh nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình cô nghĩ Bạch Tư Phàm chắc là lo cô ngã nên mới hành động như vậy.
Khi Bạch Tư Phàm ôm lấy Tương Hoan một cảm xúc la chảy qua người anh. Mùi hương hoa nhài từ người cô tỏa ra khiến anh thật dễ chịu. Không ý thức được hành động của mình, cả thân ảnh của anh từ bao giờ càng sát cô hơn.
Hai đứng trước cửa phòng y tế rồi bước vào. Nữ bác sĩ đỡ lấy Tương Hoan xuống giường rồi chạy đi lấy hộp y tế. Bạch Tư Phàm sau khi thấy Tương Hoan đã rời khỏi vòng tay của mình, hương hoa nhài theo đó cũng biến mất, đột nhiên anh cảm thấy có chút gì đó khó chịu.
Nữ bác sĩ sau đó cũng quay lại, lau chỗ mau đã khô cho cô sạch sẽ rồi căn dặn cô phải chú ý đến sức khỏe của mình một chút rồi sau đó nữ bác sĩ đi ra ngoài.
Trong căn phòng bây giờ yên ắng hơn bao giờ hết, Tương Hoan vốn là người yêu thích sự yên tĩnh nhưng cũng không chịu được bầu không khí này.
– Tư Phàm hay là cậu về lớp đi, mình ở đây hết tiết này, tiết sau mình sẽ về.
Như không chịu được bầu không khí quá yên tĩnh này Tương Hoa lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có. Bạch Tư Phàm nhàn nhạt lên tiếng:
– Không cần, tớ không nghe giảng một tiết vẫn có thể hiểu được. Mà tiện đây tớ nói luôn, dạo này tớ thấy bác Hứa lo lắng cho sức khỏe của cậu. Cậu lại không ngủ đủ giấc hả?
Nghe những lời trách móc của anh, cô nở nụ cười nhẹ. Quả thật dạo này tần suất cô đau đầu ngày càng cao. Cô cũng không dám nói cho anh biết, kiểu gì anh cũng mách ba mẹ cô cho mà xem.
– Tớ không sao thật mà, chỉ là tớ lo cho kì thi sắp tới thôi.
– Lo đến mất ăn mất ngủ hả? Tương Hoan cậu phải biết lo cho sức khỏe của chính mình chứ.
Bạch Tư Phàm vẫn ra sức chỉ trích cô. Lần trước anh có dặn cô là chú ý đến sức khỏe của mình, ai ngờ cô không nghe đã thế hôm nay còn chảy máu cam. Bạch Tư Thân không hiểu sao trong lòng đầy khó chịu.
Tương Hoan sau một hồi bị trách mắng một hồi chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Bạch Tư Thần sau khi nói cô một hồi thì cũng đắp chăn kêu cô ngủ.
Đối với Tương Hoan thì đây có lẽ là thời khắc đẹp nhất trong đời của cô. Cô muốn dừng lại khoảng khắc này mãi mãi. Vì có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi Hạ Noãn xuất hiện, Bạch Tư Thần ở cạnh cô lâu như vậy.