Kì thi ngày càng đến gần, Tương Hoan và Bạch Tư Phàm kèm cho Hạ Noãn mệt đến kiệt quệ. Điển hình là Tương Hoan, ba mẹ cô cảm thấy cô dạo này cô sút cân rõ thấy. Tương Hoan mỉm cười trấn an họ nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Ba mẹ Tương chỉ nhắc nhở cô để ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Tương Hoa chỉ có cách gật đầu mỉm cười với họ.
Cô bước ra ngoài cổng thì thấy Bạch Tư Phàm đang ngẩn người đứng ở trước cổng nhà mình khiến cô khá là ngạc nhiên. Thường thì cô thấy Bạch Tư Phàm hay đứng trước cổng nhà Hạ Noãn rồi đợi cô đi cùng. Sao hôm nay anh đứng trước cửa cổng nhà cô vậy nhỉ? Thắc mắc như vậy nhưng Tương Hoan vẫn không giấu khỏi niềm vui trong lòng. Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Bạch Tư Phàm đợi cô đi.
Tương Hoan nhanh chóng bước đến chỗ Bạch Tư Phàm. Anh cao cô hơn hẳn một cái đầu nên khi nhìn xuống trong mắt Bạch Tư Phàm có chút gì đó dao động.
” Thật nhỏ ”
Bạch Tư Phàm nhíu mày, hình như cô gầy hơn rồi thì phải. Đắm chìm trong suy nghĩ, giọng nói của Tương Hoan kéo anh về hiện tại.
– Tư Phàm.
Thoát khỏi suy nghĩ, Bạch Tư Phàm nhìn Tương Hoan, giọng nói trầm ấm khiến bao cô gái si mê vang lên:
– Tương Hoan, dạo này cậu gầy quá.
Cô hơi ngẩn người trước câu nói của anh. Cô cứ nghĩ anh sẽ hỏi cô về chuyện gì đó của Hạ Noãn chứ. Thường thì sẽ là như vậy. Dù thắc mắc nhưng cô vẫn trả lời anh.
– Chắc tớ lo cho kì thi với không ăn uống đầy đủ. Yên tâm đi, sau kì thi tớ sẽ ổn lại thôi.
– Làm gì cũng phải lo cho sức khỏe của mình đã.
Bỗng nhớ ra gì đó, Tương Hoan nhìn anh nói:
– À mà hôm nay cậu đợi tớ là có chuyện gì muốn nói sao? Thường thì cậu với Hạ Noãn sẽ đợi tớ trước cổng nhà cậu ấy mà.
Câu nói này của Tương Hoan phát ra khiến cho Bạch Tư Phàm cảm thấy có gì đó một chút khó chịu. Nhưng anh vẫn phủ nhận cảm xúc đó rồi trả lời câu hỏi của cô:
– Sắp đến sinh nhật của Tiểu Noãn rồi, tớ muốn hỏi…
– Cậu muốn hỏi con gái thích cái gì chứ gì?
Tương Hoan nhanh chóng cắt đứt lời nói của Bạch Tư Phàm. Lại là Hạ Noãn, cô sao lại quên rằng trong tâm trí của Bạch Tư Phàm chỉ có mỗi Hạ Noãn chứ. Chỉ vào câu nói quan tâm khiến cô bỗng chốc quên mất vị trí của mình. Bạch Tư Phàm cũng không nhận ra được ánh mắt đau buồn của cô chỉ gật đầu một cái. Cái gật đầu của Bạch Tư Phàm như mũi dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Hạ Noãn.
– Đúng vậy!
Tương Hoan hít một hơi thật dài đè nén sự đau đớn trong tim nở nụ cười mà cô cho rằng cảm thấy là ổn nhất nói với anh:
– Cậu biết Tiểu Noãn rất thích đồ ngọt mà. Hay là hôm đấy cậu làm bánh sinh nhật tặng cậu ấy đi. Chắc cậu ấy… sẽ vui lắm.
Nói xong câu này nếu có ai hỏi Tương Hoa có đau không? Tương Hoa sẽ không ngại ngần mà nói có. Ngay từ đầu cô đã biết trong mối tình đơn phương này cô sẽ là đau khổ, cô biết chứ. Nhưng dù vậy cô vẫn đâm đầu vào như con thiêu thân lao vào lửa.
Trên thế gian này kẻ vô tâm nhất là kẻ biết rõ tổn thương của bạn nhưng vẫn cố lờ đi coi như không biết.
Tương Hoa có bị coi là ngu ngốc không khi mà cô cứ âm thầm bên cạnh người đã đặt tâm của hắn vào người khác, đã đặt con tim của hắn vào người khác.
Có lẽ ước mơ nhỏ nhoi của Tương Hoa là mong một lần Bạch Tử Phàm quay đầu nhìn lại phía sau hắn. Rồi hắn sẽ thấy có một cô gái luôn đứng chờ hắn, luôn muốn hắn nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, sủng nịnh. Nhưng đó có vẻ là ước mơ hão huyền của Tương Hoan. Bởi vì cô biết trong thế giới của Bạch Tư Phàm chỉ chứa mỗi Hạ Noãn – người con gái anh yêu sâu đậm.
Bạch Tư Phàm nghe được ý kiến của Tương Hoan anh nhóng chóng gật gù. Đằng phía trước hai người là Hạ Noãn đang vẫy tay với hai người. Bạch Tư Phàm nhanh chóng bước đến chỗ cô ấy nở một nụ cười hiếm có. Tương Hoan vẫn đi đằng sau họ. Cô đã đi đằng sau họ như thế này từ bao giờ nhỉ? Tương Hoan không biết, cô chỉ biết đây đã là thói quen của cô.
Dù trước đây hay sau này, khi mà có Hạ Noãn đi cùng hai người, Tương Hoan sẽ không bao giờ đi bằng họ. Mọi người sẽ luôn thấy có một cô gái luôn đi phía sau một đôi trai gái và luôn mang theo một nụ cười đượm buồn khi nhìn thấy đôi trai gái kia thân mật, vui vẻ.