Bạn có hiểu cảm giác đứng nhìn người mình yêu đi bên cạnh người khác là như thế nào? Là trái tim tan nát hay tâm vụn vỡ từng mảnh? Muốn sánh bên cạnh họ nhưng lại ko đủ can đảm. Sợ họ khó xử hoặc phiền lòng.
Ngày xx, tháng xx, năm xxxx….
Ở một con đường ngập tràn hoa và cây lá, một buổi sáng trong lành với những chú chim hót líu lo trên các cành cây. Nổi bật trên phông nền đó là một cô gái tóc đen láy với ánh mắt màu chocolate khiến người ta có chút đắm chìm trong đôi mắt đó. Nhưng có vẻ cô gái đang thất thần về điều gì đó khiến cô không để ý xung quanh mình.
Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến cô gái quay trở về thực tại.
– Tương Hoan.
Cô gái tên Tương Hoan quay đầu nhìn lại, đằng xa xa hai thân ảnh một nam một nữ đang tiến gần về phía cô. Thu lại cảm xúc thất thần Tương Hoan nhìn hai người họ cười nhẹ nói:
– Tiểu Hạ, Tư Phàm!
Cô gái tên Tiểu Hạ chạy nhanh đến ôm lấy cổ Tương Hoan, giọng nói có chút hờn dỗi:
– Tiểu Hoan, sao cậu không đợi bọn mình đi cùng?
Tương Hoan mỉm cười nhẹ rồi trêu đùa cô nàng:
– Mình đã nói là sáng hôm nay mình phải đi sớm để đến thư viện sao? Hôm qua mình có nói Tư Phàm sẽ đến đón cậu đi học mà.
Người con trai tên Tư Phàm nhanh chóng bước đến chỗ hai người. Anh thật rực rỡ, rực rỡ như ánh mắt trời. Tương Hoan nhìn người con trai trước mặt mà trên môi không giấu nổi nụ cười. Nhưng trái lại ánh mắt người con trai ấy nhanh chóng chuyển sang người bên cạnh Tương Hoan, đó là Hạ Noãn.
Ánh mắt Bạch Tư Phàm khi nhìn Hạ Noãn là ánh mắt ôn nhu xen lẫn một chút ấm áp. Còn nhìn Tương Hoan là một ánh không nóng, không lạnh khiến cho trái tim của Tương Hoan có chút gì đó đau đớn.
Tương Hoan và Bạch Tư Phàm là bạn thân từ bé. Có lẽ trùng hợp thay là Bạch Tư Phàm sinh trước Tương Hoan một giờ và bố mẹ của hai người là bạn thân của nhau, nhà của họ chỉ cách nhau đúng một bức tường. Năm bọn họ ba tuổi Hạ Noãn chuyển về nơi của họ sống. Ấn tượng của Bạch Tư Phàm về Hạ Noãn khá là tốt, có lẽ là cô ấy đáng yêu, xinh đẹp hoặc là cô ấy có nụ cười đẹp như ánh dương.
Từ khi Hạ Noãn chuyển về chỗ họ sống thì chỗ nào có Tương Hoan và Bạch Tư Phàm chỗ đó có Hạ Noãn. Có lẽ Tương Hoan không khó chịu khi có sự xuất hiện của Hạ Noãn mà ngược lại. Có lẽ cô bé vui vì có bạn mới chăng?
Nhưng dần dần tình cảm của Bạch Tư Phàm đối với Hạ Noãn càng tăng lên. Nhưng chắc Bạch Tư Phàm không biết rằng cũng có một trái tim đang chớm nở hoa vì anh.
Bạch Tư Phàm, Hạ Noãn và Tương Hoan năm nay đã 18 tuổi, họ đang là học sinh cuối cấp nên việc học đối họ đang rất là căng thẳng. Bạch Tư Phàm sau khi lôi Hạ Noãn ra khói Tương Hoan thì cô nàng lại ôm chặt dính tay của Tương Hoan không buông.
– Tiểu Hoan, cậu định thi vào trường đại học nào?
– Hừm? Có lẽ là Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh. Tớ đang phân vân hai trường này.
Tương Hoan sau khi suy nghĩ thì trả lời khiến cho cô bạn thân của mình méo mặt. Ánh mắt rưng rưng nhìn cô.
– Cậu và Tiểu Phàm vào đó thì dư sức rồi nhưng tớ thì không thể a. Tớ muốn cùng học với hai người mà.
Trong phút giây nào đó ánh mắt của Tương Hoan bỗng liếc về phía Tư Phàm nhưng khi cô nhìn thấy chỉ là sự trầm tư của anh. Có lẽ anh đang suy tư gì đó.
– Mình và Tư Phàm sẽ kèm cậu, được chứ?
Chắc đây cũng là ý tưởng của Tư Phàm, nhỉ? Lúc này ánh nhìn của Bạch Tư Phàm mới rời đến chỗ cô. Tương Hoan nhìn anh mà cười. ” Thật đẹp “! Đó là câu nói của Bạch Tư Phàm khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô. Nhưng tia thất thần của anh nhanh chóng được thu rồi chuyển tầm nhìn sang Hạ Noãn.
– Tớ với Tương Hoan sẽ kèm cho cậu nên cậu cứ yên tâm đi. Nhưng cậu cũng không được lười biếng đâu đấy.
Kèm theo đó là cái cốc của Tư Phàm lên Hạ Noãn. Hạ Noãn chu môi bất mãn. Tương Hoan nhìn hai bóng lưng phía trước mà nở một nụ cười. Người qua đường nhìn vào họ không biết đó là nụ cười chua xót hay là nu cười hạnh phúc.
Tương Hoan ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, hít một hay thật sâu rồi sải bước đi theo sau hai người kia.
Nhưng họ không biết rằng cuộc sống của học sẽ thay đổi hoàn toàn khi họ bước chân lên đại học.