Nhất Phu Đa Thê – Chương 30 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 2 năm trước

Nhất Phu Đa Thê - Chương 30

꧁༺†༻꧂

——————-

Mọi người đóng góp ý kiến là động lực lớn nhất của mình. Thanks

Tài chính thiếu thốn trầm trọng, tác đang cắm mặt làm thêm. Ai có lòng cứ ủng hộ Agribank 2302205178479

——————–

– Các ngươi ở đâu thì về chỗ đó, tự trọng bản thân mình, đừng để bị bắt trở lại, không có may mắn lần nữa đâu !

Thiên Minh nói lớn.

Trước đó hắn rủ Nguyệt Ánh làm màu, mỗi người 1 chiếc mặt nạ che đi dung nhan, như vậy mới ngầu…

– Cho hỏi quý danh ân nhân là ???

– Các ngươi chỉ cần biết Thiên Minh hoàng tử không phải là kẻ ra lệnh bắt các ngươi là được rồi !

Nói xong , 1 làn sương khói bao trùm toàn bộ, đưa tất cả bọn họ ra ngoài.

Mỗi người trong tay nắm không ít vàng bạc.

Thiên Minh cùng Nguyệt Ánh nhìn căn phòng phát ra trứng rên rỉ dâm loạn cùng đòn roi phát ra…

– Nương tử, tặng 1 mồi lửa đi…

Nguyệt Ánh khẽ cười vui vẻ.

Ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội…

– Hì hì, xong rồi phu quân, đảm bảo chúng dập tới sáng mai !

– Ừm, vậy chúng ta về thôi !

Nguyệt Ánh ôm hắn, thân ảnh biến mất…

Nàng nằm trên người hắn, để Thiên Minh ôm lấy eo nhỏ của mình.

– Phu quân…chẳng lẽ nam nhân các chàng đều thích mạnh bạo như vậy?

– Hửm, không phải là chuyện vừa rồi đó chứ ?

Nguyệt Ánh gật đầu.

Thiên Minh khẽ cười, vuốt vuốt mái tóc nàng.

– Ta cũng không biết, nhưng với phu quân nàng , phải làm sao để các nàng hạnh phúc mới là tốt nhất. Chỉ cần nàng không muốn ta sẽ không làm…

– Ân…nhưng mạnh bạo như vậy, thực sự có sướng hơn không ?

Thiên Minh lắc đầu.

– Nếu thực tâm nàng chấp nhận nó, còn không cũng chỉ là những đau đớn.

– Ưm…chàng có thể thử với thiếp mà…

Thiên Minh lại lắc đầu.

– Không được, thà không làm ,còn hơn khiến nàng đau khổ, các nàng không phải công cụ chỉ để phát tiết nhục dục.Đối với ta, nàng là thê tử của ta, là người để ta yêu thương…

– Ân…ưm…yêu phu quân chết mất…

Nguyệt Ánh nằm trên người hắn mà thiếp đi.

Mùi hương cơ thể nàng phả vào mặt khiến dương vật trỗi dậy.

Có điều nàng ngủ rồi, hắn cũng không muốn nàng phải tỉnh lại.

Bầu ngực căng mọng dán vào ngực hắn, dương vật đội quần lên có chút khó chịu, hắn tạm giải phóng y phục trên người cho thoải mái rồi ôm lấy Nguyệt Ánh, dương vật chui vào khe giữa 2 chân vốn dĩ đã rỉ nước ẩm ướt, hắn cưỡng chế 1 hồi, để bản thân mau chóng ngủ đi, nếu không sợ lại đè Nguyệt Ánh ra mà ăn mất.

Nguyệt Ánh khẽ hé mắt, thấy Thiên Minh đã thiếp đi, nhưng là dương vật của hắn lại rất tỉnh và đẹp trai ,không dễ bị lừa.

Nguyệt Ánh xoa xoa nhẹ quy đầu mắng yêu.

– Ngươi đó, ngoan ngoãn nghe lời chàng thì ta mới cho…

Nguyệt Ánh cởi bỏ y phục trên người, để dương vật tiến nhập huyệt động, nàng làm nó phóng xuất, ngoan ngoãn yên vị bên trong mình rồi ôm lấy Thiên Minh, hôn lên trán hắn.

– Phu quân ngốc, chàng đâu cần phải cố chịu đựng như vậy…

Nguyệt Ánh cũng thiếp đi.

….

– Phu quân….phu quân….thiếp luôn đợi chàng !!!

Thiên Minh nghe tiếng gọi vang vọng trong đầu, thanh âm nhu hòa , không giống của Nguyệt Ánh.

Hắn bừng tỉnh.Nguyệt Ánh dán chặt lấy hắn. Thân thể trần trụi, dương vật còn nằm bên trong âm đạo nàng.

Hắn hơi lắc đầu, kéo mền lên che cho cả hai rồi vòng tay ôm cả lấy bầu sữa của nàng lại chìm vào giấc ngủ.

– Ưm….phu quân….thiếp sẽ đợi chàng…

Bên dưới âm đạo nàng rỉ đầy mướt hết cả y phục.1 giấc mơ ân ái, người nam nhân của nàng tuy có nhiều tỷ muội nhưng đều hết mực chăm sóc các nàng, bảo hộ các nàng hết mực, không bỏ rơi 1 ai…

– Thiếp sẽ đợi…

….

Thiên Minh cùng Nguyệt Ánh ngồi xuống còn chưa ấm chỗ đã có 1 tên công tử bột mặt trắng phe phẩy quạt giấy, dáng vẻ thư sinh nhẹ nhàng tiêu sái đi đến.

Rất tự nhiên với cái mặt dày như thành đồng vách sắt của mình, gã kéo ghế ngồi xuống đối diện Nguyệt Ánh, làm 1 hớp trà.

– 2 vị không phiền nếu ta ngồi ở đây chứ ?

Mẹ nó, ngồi thì cũng ngồi rồi, uống thì cũng uống rồi mà giờ mới hỏi ?

Nguyệt Ánh không thèm đếm xỉa tới, giống như gã không tồn tại vậy.

– Phu quân, bồi chàng ăn nho này…

Nguyệt Ánh cầm quả nho đã bóc vỏ ( @@ ) ,yểu điệu bỏ vào miệng Thiên Minh, tình tứ hết sức.

– E hèm…này 2 vị, còn có ta ở đây nữa mà !

Lần đầu Thiên Minh thấy 1 tên có thể không cần mặt mũi đến vậy.

– Này , vị huynh đệ…ngươi làm rớt cái gì kìa !

Thiên Minh liếc nhìn gã.

Thư sinh cũng cúi nhìn quanh quanh mà không thấy gì.

– Ta đâu có rớt gì đâu nhỉ ?

– Có đấy !

Thiên Minh khẳng định chắc nịch.

– Gì vậy ?

Thư sinh hỏi lại.

– Liêm sỉ !!!

꧁༺†༻꧂

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.