Nhất Phu Đa Thê – Chương 20 Đại Lan thành – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 2 năm trước

Nhất Phu Đa Thê - Chương 20 Đại Lan thành

꧁༺†༻꧂

—————

Đóng góp ý kiến của mọi người là động lực lớn nhất với mình . Thanks !

Tài chính thiếu thốn trầm trọng, tác đang cắm mặt làm thêm. Ai có lòng cứ ủng hộ Agribank 2302205178479

——————————–

Thiên Minh thẫn thờ…

Theo lời nữ vương Phù Vân nói, vậy là hắn đã trải qua 15 năm rồi sao, 15 năm không biết trời đất thời gian thế nào, quanh quẩn trong bảo tháp của Nguyệt Ánh.

Nàng có nói, nếu vào người khác, có thể cả đời cũng chẳng qua nổi 1 tầng, nhưng mà đối với 1 người hiện đại mà nói, 15 năm vẫn là 1 khoảng thời gian dài.

Lại còn có kẻ giả danh hắn ! Nhưng nếu là là giả, hẳn là mẫu thân cùng tỷ tỷ phải nhận ra chứ.

Đối với mọi người, hắn là đã chết rồi sao ?

Thiên Minh có chút chán nản không rõ lí do. Hắn cũng không biết mình là Thiên Minh , hay chỉ là 1 kẻ sống nhờ , sống tạm qua ngày…

Hắn ôm lấy Nguyệt Ánh, bây giờ hắn chỉ muốn có vậy.

– Nguyệt Ánh, nếu nàng chờ ta không hi vọng suốt 15 năm thì sẽ thế nào ?

– Ân, thiếp sẽ mãi chờ chàng, dù bao lâu đi nữa…

– Tại sao ?

– Tại vì…chàng là phu quân của thiếp, bây giờ thực lực chàng chưa mạnh, nên cũng không rõ , 15 năm mà nói, cũng chỉ giống như 1 giấc mơ ngắn mà thôi…

Hắn dựa vào vai nàng, Nguyệt Ánh khẽ vuốt má.

– Phu quân, nếu người nhớ người thân, vẫn là nên trở về ah….

– Trở về sao….15 năm tuy ngắn….nhưng hẳn đủ quên 1 người rồi…

– Chàng chẳng lẽ là hoàng tử Đại Hùng đó ?

– Nàng có tin không ?

– Thiếp tin !

Hắn nhìn Nguyệt Ánh gật đầu không chút lưỡng lự có hơi sững sờ.

Bây giờ hắn lại muốn ở lại đây, chí ít, cũng phải làm một số điều trước đã.

Sang ngày mới, hắn như gạt chuyện cũ sang 1 bên.

Nguyệt Ánh như mèo nhỏ quấn bên cạnh, hắn đắp lại mền lên cho nàng ,nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Trời vừa hừng sáng, Nguyệt Ánh thức giấc, trước mắt đã có 1 bàn thức ăn thơm ngon đón chờ.

– Bảo bối đại nhân, nàng tỉnh rồi !

Nguyệt Ánh khẽ cười, nàng lười biếng để hắn giúp nàng toàn bộ từ ăn mặc chải chuốt.

Thiên Minh cũng không có cố chấp suy nghĩ thêm cũng khiến nàng bớt lo lắng, nũng nịu làm trò .

– Phu quân, chàng nấu ăn thật ngon ah !!!

– Nàng thích là tốt rồi…

– Ân, phu quân tỷ tỷ nói muốn chiêu cáo thiên hạ hôn sự của chúng ta, ý chàng thế nào?

– Không vấn đề gì, chỉ cần nàng vui là được rồi…

Thiên Minh nhìn nàng, Nguyệt Ánh gật đầu.

– Ta cũng sẽ chuẩn bị 1 chút thành ý chứ nhỉ…có 1 số chuyện cần nhờ nàng rồi…

Sau đó mấy ngày, Thiên Minh cùng Nguyệt Ánh vào triều.

Hắn chẳng quản người ta nghĩ gì về hắn nữa,gì mà bám váy vợ, may mắn, thủ đoạn, mê hoặc , bỏ bùa…hắn không quan tâm đến.

Bởi vì, có bản lĩnh thì kiếm được 1 người như vợ ta đi !!!

Sau đó 2 người lại tới Đại Lan thành, Việt Vương Phủ.

Tuy là đại thành, nhưng lại có phần hiu hắt, kém phát triển, thiên thời địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa.

Đại Lan thành gần như 1 cái trại thổ phỉ cỡ lớn, cướp đêm là giặc , cướp ngày là quan, không ai nguyện ý sống mãi ở đây cả.

Lần này hắn cùng với Nguyệt Ánh, còn có 1 vạn binh mã tới cũng là để trấn áp, phát triển đại thành.

Thành cao hào sâu, cổng cao 10 m , to lớn sừng sững, cứ 10m lại có 1 chòi canh 5 người đứng.

Dưới cổng là 20 tên lính tráng đứng canh, còn có 1 tên béo mập ục ịch, mỡ chèn không thấy mắt đâu, bên cạnh gã là 1 nữ nhân vóc dáng không tệ, ôm lấy cánh tay béo tốt của gã không ngừng sủng nịnh.

– Ngươi là thành chủ ?

Thiên Minh chưa kịp hỏi Nguyệt Ánh đã hỏi trước, nàng cũng không vừa mắt tên này.

– Vâng , thưa công chúa, thần là Hạ Hoài, thành chủ Đại Lan thành…

– Vậy được, ngươi biến đi được rồi, vị trí thành chủ ngươi có thể trao trả được rồi, lập tức thi hành….

Hạ Hoài còn chưa kịp ú ớ gì thêm đã bị cận vệ lôi đi.

Vương phủ của 2 người cũng không tệ, tuy nhìn có phần cổ 1 chút nhưng vẫn là thứ xa hoa tráng lệ khó tìm.

Hắn nhìn tấm bản đồ trong tay, cũng vừa vặn nảy ra vài ý tưởng.

Cận vệ bên cạnh nàng mang về sổ sách thành chủ, tham nhũng rất nhiều, nhân khẩu cũng giảm dần , tiền ra thì ít mà tiền vào thì nhiều, vậy mà lại thiếu khuyết lượng lớn ,gần ngàn vạn lượng vàng.

– Công chúa, đã tìm thấy lượng lớn của cải vơ vét được trong mật thất phủ thành chủ.

Nguyệt Ánh nhìn hắn.

– Vậy thì phân phát mỗi người 100 bạc , miễn thuế 3 năm, còn lại xung công quỹ. Thuế buôn bán giảm xuống còn 1 phần 10 một năm, cho người cải tạo lại các dòng sông …Chiêu cáo toàn thành .

( Tiền : 1 vàng = 1000 bạc = 1000000 đồng )

Cận vệ nhận lệnh thực thi.

– Phu quân, sông nước cải tạo có hơi tốn kém, hẳn là sẽ rất được việc đi ?

Thiên Minh gật đầu.

Tòa thành này có 2 con sông đan nhau tại gần trung tâm thành, cũng có khá nhiều nhánh nhỏ phân tán khắp thành.Cải tạo lại có tốn kém chít nhưng rất nhanh thôi sẽ bù đắp được lại.

1 vạn quân cũng được phân chia đóng trong thành ổn định trật tự, bố láo liền được vô án cơm tù ngay lập tức.

Người dân vừa mừng vừa lo, vui vì tên thành chủ đáng căm hận không còn, nhưng lo vị Việt Vương này lại đi vào con đường cũ, bọn hắn sẽ lại khổ sở.

Chỉ trong ngày đầu tiên, trộm cướp, cường hào bắt được cũng lên tới 200 tên. Nói Đại Lan như 1 ổ trộm cắp không sai mà.

Ngày thứ 2, bỏ ra hoàng kim chiêu mộ nhân tài, y sĩ , 4 cổng thông thương.Quân binh tuần tra trấn loạn tăng lên, kiểm soát trật tự một cách triệt để.

Thanh lâu, sòng bạc không cần đóng cửa nhưng phải dẹp bỏ tự vệ, mọi thứ đã có Trật Tự Quân được lập ra bảo kê. Có tiền thì chơi, không tiền thì biến !

Ngày thứ 3, bộ luật quy định tội danh cùng mức phạt rõ ràng.

Ngày thứ 4, người đầu tiên đầu nhập Đại Lan thành…

Ngày thứ 7, thương đoàn đầu tiên tới…

Ngày thứ 10,…

Hắn cho mở Truy Tung Lâu chuyên cung cấp, buôn bán tin tức.

Quy hoạch khu chợ buôn bán rõ ràng.

Sông sau khi cải tạo thuyền lớn nhỏ đều có thể đi, giao thương cũng dần tấp nập đông đúc.

3 tháng, thành Đại Lan như được vực dậy, người chuyển tới cũng đông đảo. Cũng may mà hắn quy hoạch lại khu dân cư từ trước.

Thiên Minh thở ra nhẹ nhõm.

Hẳn còn thiếu 1 cơ quan chuyên xử lí tố cáo , chuyện vặt nữa thì tốt.

Chứ không đến cái quần lót biến mất cũng báo hắn thì đúng là sớm điên mất.

Thiên Minh nằm trong lòng Nguyệt Ánh, để nàng khẽ xoa xoa trán, ma lực nhẹ nhàng tác động khiến tinh thần thoải mái.

Hắn nắm lấy tay thon nàng hôn lấy.

Nguyệt Ánh hơi cúi đầu, để hắn hôn lên môi nàng, y phục cũng đã thả lỏng….

– Công chúa, phía đông xảy ra chuyện rồi !

Tên cận vệ chết bầm nào đó phá hỏng khung cảnh tình tứ.

Thiên Minh khẽ cười khổ,cố nốt nụ hôn đằm thắm còn dang dở.

Nguyệt Ánh chỉnh chu lại y phục cho hắn và nàng rồi bước ra ngoài.

Nguyên 1 đám thổ phỉ đèn đuốc sáng trưng ngoài cổng phía Đông đòi công thành cướp phá.

– Mẹ nó, tưởng ông để yên mà lấn tới à !!!

Nguyệt Ánh nhíu mày, nàng còn đang định 1 chiêu dẹp loạn đây.

Hai người đứng trên tường thành nhìn xuống, rất nhanh nhận ra 1 con chuột béo tốt lẩn trốn phía sau.

– Hạ Hoài ah Hạ Hoài, tha chết cho ngươi nhưng ngươi không biết điều !

Thiên Minh ánh mắt sắc bén như khóa chặt trên người khiến gã run rẩy.

Nụ cười của Thiên Minh tựa như diêm vương quăng lưỡi hái tử thần tới người hắn ( định viết là quăng lồng đèn :)) cùng 1 câu khẳng định chắc nịch : ” Ngươi chết chắc rồi!!! “

꧁༺†༻꧂

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.