Nhạt Màu – Chương 39 – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 39

Lúc hai người đang quấn quýt lấy nhau thì bên trong phòng trà truyền đến tiếng báo giờ của chim đỗ quyên. Hạ Trí Viễn giơ tay nhìn đồng hồ, kim phút chỉ bốn giờ đúng, Bố Bố sắp tan học rồi.

Tụng Nhiên ho to một tiếng tiếp giá tới chậm, sau đó cậu nắm lấy cổ tay Hạ Trí Viễn chạy nhanh về phía nhà trẻ. Vừa rẽ vào đường Cao Lan, Tụng Nhiên biến sắc ngừng bước, chuyển vèo từ tiền đạo sang hậu vệ rồi trốn sau lưng Hạ Trí Viễn như làm trộm.

Hạ Trí Viễn quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Tụng Nhiên: “Ặc, bị… Bị vấp chút.”

Bên phía kia đường, bà lão vừa nói chuyện với cậu đang dắt một cô bé đi tới. Cô bé kia rất đáng yêu, tóc nấm, váy đỏ hơi xòe, vô cùng xinh xắn. Bé đang ngẩng đầu nói chuyện với bà mình, Tụng Nhiên vội vã tạo ba điểm trên một đường thẳng, mượn tấm thân cao lớn của Hạ Trí Viễn yểm hộ mình. “Bà xã bận rộn luôn thích đi công tác” chẳng những xuất hiện mà còn là nam, chấn động này lớn quá, cậu sợ nó sẽ đập vỡ tam quan của bà lão.

Chờ khi hai bà cháu đi tới góc đường rồi biến mất trong tầm mắt, Tụng Nhiên mới thở phào một hơi.

Hạ Trí Viễn nhìn cậu, khẽ nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.

Trước cửa vườn trẻ đổ hai hàng ô tô chỉnh tề, đều là xe của phụ huynh đến đón, logo rực rỡ muôn màu, có thể so với một buổi triển lãm xe nhỏ. Trong số đó đột nhiên có một chiếc xe đạp phượng hoàng đột ngột chen vào, giỏ xe bằng tre đan và thêm một chiếc ghế sau nhỏ bằng da. Nó đang dừng xiêu xiêu vẹo vẹo, để lộ tính cách đặc thù.

“Là chiếc này. Xe của em, vận tốc mười cây số trên giờ.” Tụng Nhiên hào hứng chỉ cho Hạ Trí Viễn thấy, sau đó nhảy lên vỗ vỗ vào ghế da nhỏ: “Ghế ngồi bằng da thật, hưởng thụ xa hoa.”

Hạ Trí Viễn nhìn nụ cười vui vẻ rạng rỡ của cậu, cũng vui theo: “Trong điện thoại Bố Bố có nhắc mấy lần, nói thích xe của em, đi chậm, lắc la lắc lư, còn có thể nhìn chó con mèo con bên đường, dễ chịu hơn ngồi xe tôi nhiều. Có điều hôm nay có ba người, xe em không chở được. Liệu em có thể chịu thiệt thòi mà ngồi xe của tôi được không?”

Tụng Nhiên nhìn trái ngó phải: “Xe của anh á?”

Một chiếc xe dừng ven đường mở cửa ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục chỉnh tề, tay đeo găng trắng bước xuống từ ghế lái. Chú cung kính trả chìa khóa xe lại cho Hạ Trí Viễn, sau đó đi đến trước mặt Tụng Nhiên lịch sự tự giới thiệu: “Tôi họ Ngô, là lái xe của tổng giám đốc Hạ.”

“A… Chào, chào chú ạ!”

Tụng Nhiên vội vàng bắt tay chú. Bắt tay xong, chú Ngô cũng không thu tay về mà vẫn duy trì tư thế bàn tay hướng lên trên: “Mời ngài đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm lái giúp.”

Lái giúp?

Tụng Nhiên mù tịt, nhìn Hạ Trí Viễn bằng ánh mắt khó hiểu.

Hạ Trí Viễn giải thích: “Chìa khóa xe đạp.”

Xe đạp còn có lái giúp hả?

Tụng Nhiên mở to mắt, do dự lấy một chiếc chìa khóa bằng đồng trong túi áo ra giao cho chú lái xe. Chú lái xe bình tĩnh nhận chìa khóa, mở khóa, đỡ xe, bật chân chống, cưỡi xe đi trên con đường rợp bóng cây.

“…”

Tụng Nhiên nhìn bóng lưng dần nhỏ của chú lái xe, hồi lâu vẫn đờ ra.

“Tỉnh lại nào, đừng nhìn nữa, đến bên cạnh tôi đi.”

Hạ Trí Viễn khẽ nghiêng sang xe bên cạnh gõ gõ lên động cơ hai cái, ra hiệu cho Tụng Nhiên nhìn qua. Tụng Nhiên khó khăn lắm mới dời mắt được, lúc thấy toàn bộ diện mạo của nó, cậu sửng sốt. Đó chính là chiếc Infiniti mà cậu tâm tâm niệm niệm. Nó đã được rửa, đánh bóng, vỏ xe màu xám bạc đang phản chiếu ánh nắng chói mắt.

Nó vẫn đẹp như vậy, còn đẹp hơn bất cứ chiếc xe nào cậu từng thấy ở Bích Thủy Loan Cư.

Tụng Nhiên há miệng không trả lời được.

Phía chân trời dần trải rộng một mảng mây chiều màu cam, vừa đẹp vừa ấm áp. Ánh tà dương chiếu vào cửa sổ xe, khảm một tầng lúc tối lúc sáng lên tóc. Không hiểu vì sao Tụng Nhiên lại cảm thấy Hạ tiên sinh hơi mỏi mệt – Bay đường dài hơn mười ba tiếng, sau khi xuống máy bay lại đến công ty bận rộn đến trưa, hẳn anh mệt mỏi lắm.

Hạ Trí Viễn im lặng lái xe, hồi lâu sau mới nói: “Bảo bối, tôi không muốn cãi vã với em, nhất là không muốn vì chút tiền đó mà cãi vã. Trong mắt tôi, quan hệ của chúng ta còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Nếu như em cương quyết không nhận thì tôi có thể nhượng bộ, nhưng hi vọng em biết rằng việc tôi đưa cho em một xấp giấy, nhìn em dùng nó vẽ tranh và việc em nấu một bát hoành thành, nhìn tôi ăn từng miếng từng miếng một… Là có tình cảm như nhau.”

“Hạ tiên sinh, em xin lỗi.”

Rốt cuộc Tụng Nhiên cũng thỏa hiệp.

Cậu hiểu bản thân mình lại phạm phải sai lầm tương đồng lần nữa – Không chỉ về mặt tình cảm, mà còn là vấn đề tiền bạc.

Về tình cảm, cậu khao khát mối quan hệ thân mật hòa hợp gắn bó, lại sợ mình lún quá nhiều, đến một ngày nào đó bị vứt bỏ không thể toàn thân trở ra được, nên dứt khoát đề phòng trong lòng, chỉ trả giá chứ không đòi hỏi bất cứ thứ gì cả. Về tiền bạc, cậu lăn lộn bò lết vấp ngã bảy tám năm, trải qua thời gian dùng mũi chân đi giữ đường biên giới đói và no, tiền bạc và tôn nghiêm đã luôn dính chặt lấy nhau, cũng sinh ra một căn bệnh tương tự – Mình trả giá nhiều đến đâu cũng không tiện quy thành tiền, nhưng mỗi một phần người khác trả giá đều phải tính tiền đủ.

Nấu một bát hoành thánh, giặt mấy bộ quần áo, chăm sóc trẻ con mấy ngày… Chẳng qua chỉ là tiện tay, việc rất nhỏ, sao có thể mở miệng đòi tiền được?

Nhưng đến lượt đối phương tặng giấy vẽ màu nước cho mình, cậu lại nghĩ, đó cũng là một món đồ thật sự, mười tờ Waterford là hơn mấy trăm đấy, sao có thể nhận không được?

*Giấy vẽ màu nước Saunders Waterford là một loại giấy vẽ nổi tiếng từ Anh. Giấy hoàn toàn được làm theo quy trình truyền thống, chất liệu 100% cotton, gia cố bằng gelatin giúp giấy có độ bền cao.

Không được.

Nhất định không thể nhân.

Xuất phát từ tâm lý bảo vệ bản thân, từ đầu đến cuối cậu vẫn không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Nói dễ nghe chút thì là vô tư, còn nói khó nghe thì cậu chỉ coi cái thật lòng của bản thân là chân tâm, còn thật lòng của người khác lại là lòng lang dạ thú.

Nên Hạ tiên sinh mới không vui.

“Xin lỗi, em đã hiểu rõ rồi.” Tụng Nhiên vuốt bàn tay lạnh buốt, chậm rãi nói cho Hạ tiên sinh, cũng nói cho mình nghe: “Bản chất của một bát hoành thánh và một xấp giấy vẽ không hề khác nhau. Chỉ cần thật lòng thì chẳng có gì khác nhau cả, nên…”

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trí Viễn, mỉm cười thoải mái: “Nên em muốn giấy vẽ tốt nhất.”

Infiniti chạy vào bãi đỗ xe, chậm rãi quay vào chỗ đỗ/ Hạ Trí Viễn tắt máy rút chìa khóa ra, lại nhẹ nhàng xoay xoay giữa ngón tay.

Trong xe yên tĩnh.

Anh bỗng đè lên tay lái rồi kéo Tụng Nhiên qua, nghiêng người hôn lên môi cậu. Nụ hôn im lặng này kéo dài thật lâu, mãi đến khi bầu không khí bắt đầu nóng bức, Bố Bố mơ màng ngủ ở ghế sau lẩm bẩm một tiếng, hai người họ mới không nỡ tách ra.

“Tôi thật sự vui vẻ.” Hạ Trí Viễn nhìn cậu, trong mắt đượm vẻ cưng chiều nồng nàn: “Bảo bối, tôi sẽ cho em bất cứ thứ gì tốt nhất.”

_____________

Beta được 1/2 chương rồi ngủ gục, có lỗi typo nào các cô nhắc t với nha. Mai off không có chương mới cho đến tết dương.

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.