Nhạt Màu – Chương 37 – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một đêm trước khi về nước, Hạ Trí Viễn cảm nhận được sự sốt ruột chỉ muốn quay về nhà.

Anh mất ngủ.

Nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường đến năm giờ, trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Trí Viễn đã rời nhà, khóa cửa, rút chìa khóa để vào hộp thư cho người đến quét dọn đình kỳ, còn mình thì gọi một chiếc Uber đi tới sân bay.

Quần áo anh gọn nhẹ, hành lý mang theo rất ít. Cả trong và ngoài nước anh đều có chỗ ở cố định, quần áo quanh năm chuẩn bị đầy đủ, trừ một bộ mặc trên người thì anh không mang thêm gì cả. Trái lại, quà cho Bố Bố và Tụng Nhiên được anh chọn lựa tỉ mỉ, nhét đầy một vali.

Trước khi máy bay cất cánh, anh gọi điện thoại cho Tụng Nhiên. Tụng Nhiên bên kia khá căng thẳng, cứ luôn miệng dặn dò anh phải chú ý an toàn.

Hạ Trí Viễn tự nhận mình không có năng lực tay không phá hủy máy bay, xác suất gặp phần tử khủng bố cũng không cao, thế là cười một tiếng: “Đừng lo, mỗi năm tôi bay mấy chục nghìn cây số mà vẫn chưa từng gặp tai nạn máy bay.”

Tụng Nhiên sợ đến độ mặt trắng bệch: “Anh đừng có rảnh mà cắm flag!”

Hạ Trí Viễn: “…”

“Ặc…” Tụng Nhiên lúng túng dụi dụi mũi, nhỏ giọng nói: “Em, em cứ cắm flag thì tương đương với gặp vận xui. Anh… anh nói chuyện nhớ chú ý chút ha, không được thế nữa đâu.”

Hạ Trí Viễn thấp giọng cười, ngực hơi rung: “Đã từng có ai khen em đáng yêu chưa?”

Mặt Tụng Nhiên nóng lên, sau đó mặt dày nói: “Có đấy, siêu nhiều luôn!”

Đây là giọng điệu gần đây Bố Bố thường dùng nhất, Tụng Nhiên bất giác cũng học theo. Hạ Trí Viễn càng nghe càng cảm thấy đáng yêu, bèn tặng cậu một nụ hôn qua điện thoại, liên tục cam đoan nhất định mình sẽ bình an về nhà, sau đó mới dịu dàng nói tạm biệt.

Đêm ấy, Tụng Nhiên trằn trọc mất ngủ.

Cậu nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, tưởng tượng đó là bầu trời đêm mênh mông trên Thái Bình Dương. Tụng Nhiên lại duỗi hai ngón tay ra, một ngón là mình, một ngón là Hạ tiên sinh, sau đó chậm rãi lại gần nhau.

Mười nghìn cây số, là khoảng cách xa xôi đằng đẵng đến nhường nào. Từ khi sinh ra đến giờ cậu vẫn chưa từng đến chỗ nào xa như vậy.

Tụng Nhiên lặng lẽ khẩn cầu với ngón tay mình: Máy bay nhỏ à, không cho phép mày rung, không cho phép mày lắc lư, nhất định phải bình an mà bay, bay qua biển rộng phản chiếu trời sao, đưa người thương tao nhung nhớ an toàn đến cạnh tao đấy.

Ngón tay trái phải dần tới gần, chạm vào nhau, thân mật chụt một cái.

Buổi sáng sau khi đưa Bố Bố đến nhà trẻ, Tụng Nhiên tìm một tiệm cắt tóc.

Tóc cậu một tháng rồi chưa cắt. Chất tóc mềm, tóc mái dài che trán khiến khuôn mặt nom không có sức sống lắm. Anh thợ cắt tóc ân cần đưa iPad tới để đề cử kiểu tóc, trang đầu muôn hồng nghìn tía, style đầu xù quần áo hầm hố hot nhất, có ném bom vào chảo nhuộm cũng không nổ được hiệu quả thế này. Tụng Nhiên vô thức muốn từ chối, vừa nói được một nửa, anh thợ đã quẹt sang trang thứ hai, bày ra một kiểu tóc ngắn vô cùng sáng sủa: Đơn giản, sạch sẽ, đẹp đến nỗi phải đổi gu thẩm mỹ.

Tụng Nhiên lập tức đổi ý.

Hôm nay mà không chảy máu nữa thì coi như tiền kiếm được cũng lãng phí.

Một tiếng sau, cậu nhẹ nhõm ra khỏi tiệm cắt tóc, trán, tai và cổ lộ ra ngoài. Mỗi lần có cơn gió thổi qua làn da sẽ cảm nhận được cái lạnh, tóc ngắn nhẹ nhàng phất phơ trong gió, cả người nom rực rỡ phấn chấn hẳn.

Sau khi về nhà, Tụng Nhiên soi gương, chụp một tấm ảnh rồi gửi qua wechat cho Lâm Hủy.

Ba giây sau Lâm cô nương gửi tới ba dấu chấm than, sau đó giơ điện thoại ra kích động Chiêm Dục Văn.

Buổi chiều, Tụng Nhiên ra ngoài rất sớm.

Còn nửa tiếng nữa là nhà trẻ tan học, cậu đạp xe đến trước cổng tựa dưới tán cây căm cọc chờ đợi. Lúc gần đi Hạ tiên sinh gửi tin nhắn tới báo mình đã bình an xuống sân bay. Lòng cậu ngứa ngáy khôn tả, thầm nghĩ đợi ở đâu cũng là đợi, vậy là dứt khoát tới sớm ngồi chờ.

Có một bà lão cầm rổ củ mã thầy, đậu rang và rau mã lan chậm rãi đi tới. Thấy Tụng Nhiên đang xỏ tay vào túi đứng tựa lên cây, bà vui vẻ dùng tiếng địa phương chào hỏi cậu: “Cháu đến đón con giai hở?

Nhạt Màu - Chương 37

“Dạ đúng ạ, đến đón con.” Tụng Nhiên cười rạng rỡ: “Bà cũng đến đón cháu ạ?”

“Cháu bà tên Niếp Niếp, xinh lắm xinh lắm.” Bà lão thấy cậu nói tiếng phổ thông thì cũng đổi thành giọng phổ thông mang chút âm Thượng Hải. Bà giơ giỏ đồ ăn lên cho Tụng Nhiên nhìn rau quả bên trong, nói: “Toàn là những món ăn con bé thích, bà mua về làm. Niếp Niếp nhà bà từ nhỏ đã kén ăn, được cưng chiều từ bé. Đậu rang trộn với rau mã lan, con bé thích phải non tươi, luộc một chút là bỏ qua nước đá làm lạnh, trộn thêm rau hẹ sẽ không chịu ăn, cứng đầu lắm.”

Mặc dù đang trách móc, nhưng bà lại cười tươi đến độ bên mắt lộ nếp nhăn. Bà nhìn Tụng Nhiên, thấy cậu trông như sinh viên, bèn hỏi: “Nhìn cháu không lớn lắm, thế con cháu mấy tuổi rồi?”

Tụng Nhiên đáp: “Bốn tuổi, vừa lên lớp mầm ạ.”

Bà lão gật dù: “Thế nhỏ hơn Niếp Niếp nhà bà một tuổi. Có điều con trai lớn nhanh lắm, sẽ cao vọt lên thôi, chả cản được. Cháu cao thế này, nhất định sau này con cháu cũng không thua đâu… Đúng rồi, mẹ thằng bé đâu, sao cháu lại đến đón?”

“Dạ, bình thường nhà cháu là cháu chủ nội, “mẹ” thằng bé… “Cô ấy” khá bận rộn ạ.”

Cả ngày bay tới bay lui đi công tác khắp thế giới, bây gì vẫn chưa về nhà.

Tụng Nhiên tìm được cơ hội đổi giới tính cho Hạ tiến inh, lén lút vui vẻ.

Bà lão nghe cậu nói mình chủ nội thì lập tức thân thiết hơn: “Cháu giỏi quá, dễ nói chuyện, tri kỷ, không ra vẻ ta đây, lại còn chiều vợ. Con gái cô năm đó không gặp được người đàn ông tốt như con, cả con gái lẫn con rể đều bận rộn, đành để Niếp Niếp lại cho cô chăm. Lão già nhà cô lại không thèm quản, ngày nào cũng đến công viên đánh bài thả chim. Nói ổng nhớ bốn giờ phải về, thế mà cứ như gió thoảng bên tai ấy, chẳng biết người ở góc nào…”

Bà lão càng nói càng hăng, bắt đầu kéo Tụng Nhiên lại nói chuyện nhà. Tụng Nhiên cảm thấy rất thú vị, bèn vừa nhiệt tình trò chuyện, nghe bà càu nhàu từ con rể đến ông chồng, vừa chú ý đến xe cộ bên đường. Còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn bốn giờ, mỗi một chiếc xe đi qua đều có thể có Hạ tiên sinh của cậu đang ngồi.

Tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch.

Vành tai chầm chậm nóng lên, sau đó là cổ, rồi mặt.

Tụng Nhiên không ngừng ôn lại lời mở đầu đã được chuẩn bị cả đêm, trong đầu diễn thử góc độ mỉm cười đẹp nhất, tư thế nắm tay khéo léo nhất… Lúc vừa chuyển Bích Thủy Loan Cư, mỗi lần quét thẻ vào cửa sảnh, cậu đều đối mặt với gương soi mà căng thẳng như lâm phải đại địch lần ấy, chỉ vì chút tỉ lệ bé nhỏ được gặp Hạ tiên sinh.

Chớp mắt một cái, đã qua hai tháng.

Điện thoại trong túi đột ngột rung lên, Tụng Nhiên nhanh chóng tỉnh táo lại. Cậu vội vàng rút điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “Hạ Trí Viễn” bèn vội vàng nói với bà lão: “Cháu nhận điện thoại cái đã.”

Bà lão: “Ừ cháu nghe đi, nghe đi.”

Nói xong lùi hai bước sang bên cạnh.

Tụng Nhiên cầm điện thoại, ngón tay bất chợt run rẩy. Cậu trượt tay trên màn hình ba lần mới nghe máy được: “Hạ, Hạ tiên sinh?”

” Tụng Nhiên, là tôi.”

Cách mười mấy tiếng, rốt cuộc giọng nói trầm thấp đượm ý cười lại lần nữa vang lên bên tai. Có lẽ là vì gần nhau nên hơi ấm cũng phải vào tai cậu theo giọng nói: “Em đã đến nhà trẻ chưa?”

“Đến rồi đến rồi.” Tụng Nhiên nhón chân lên quay đầu nhìn bốn phía: “Em đang ở cửa lớn đường Cao Lan. Còn anh thì sao, anh cũng sắp đến hả?”

“Bên kia chỗ đỗ xe không nhiều, hơi chật. Chúng ta đổi sang gặp mặt nơi khác, được không?” Hạ Trí Viễn đề nghị: “Em đi về hướng Tây, đến ngã t đầu tiên thì rẽ trái, lúc nhìn thấy một phòng trà có treo rèm vải thì dừng lại.”

“Được!”

Tụng Nhiên nhảy nhót tạm biệt bà lão, cậu giơ cao tay phải lên quơ quơ, sau đó quay người đạp xe. Bước chân cậu nhẹ nhàng như giẫm lên mây lên gió, đạp trên lá rụng đầy đất.

Chỗ mà Hạ Trí Viễn hẹn cậu là một con phố dài, vỉa hè dành cho người đi bộ có hàng ngô đồng Pháp, hai bên là những căn nhà xưa cũ, tường bao màu xám, giữa hàng rào có những vết gỉ sét.

Mùa xuân tháng tư, lá ngô đồng non mới mọc xanh mướt đầu xanh, cành cây cao lớn đan xen thành tấm lưới trên đỉnh đầu. Ánh nắng tựa như rắc vào thủy tinh, sáng long lanh dọc đường, khiến khu phố dài yên tĩnh như được phủ thêm chút ánh sáng rực rỡ.

Ở đầu phố kế tiếp cách đó không xa là một phòng trà mộc mạc nho nhỏ.

Dây thường xuân phủ nửa tường, hoa tử đằng tựa như màn che, dưới bảng hiệu bằng gỗ hồ đào có treo một tấm rèm màu nâu xanh, bên trên viết một chữ “Trà” trang nhã.

“Em nhìn thấy phòng trà rồi, anh ở bên trong hả? Ở lầu một hay lầu hai?”

Tụng Nhiên chạy gấp, cậu tìm được mục tiêu mới dừng lại thở phì phò, cố gắng rướn cổ lên. Trong phòng trà khá tối, qua một lớp kính thủy tinh không nhìn thấy cảnh vật bên trong.

“Xin lỗi, giờ tôi vẫn đi trên đường, phải mất lúc nữa mới có thể tới.” Hạ Trí Viễn bình tĩnh nói: “Bên cạnh phòng trà có một trạm xe buýt, em có nhìn thấy không?”

Trạm xe buýt?

Tụng Nhiên dời mắt, quả nhiên phát hiện một trạm xe buýt nhỏ không mấy nổi bật.

Nó thật sự không nổi bật: Cột gỗ, vách thủy tinh, ghế dài rộng một mét chỉ có thể ngồi song song hai người. Cột thông báo bên trên có một bảng đề thông tin tuyến xe màu xanh trắng, còn lại đều trống không, chứng tỏ chỉ có một chuyến xe qua đây. Trạm xe buýt đã nhỏ, đã vậy lại còn bị dây thường xuân và hoa tử đằng che lại gần như hơn một nửa.

Tụng Nhiên không hiểu rõ lắm, hoang mang hỏi: “Đúng là có một cái trạm nhỏ, nhưng sao thế hả anh?”

Hạ Trí Viễn im lặng trong ba bốn giây, dường như đang vô cùng thận trọng phán đoán gì đó. Quyết định sắp nói ra cực kỳ quan trong với anh, mãi đến giây trước khi mở miệng anh vẫn còn cân nhắc. Cuối cùng anh không mềm lòng, nghiêm túc nói: “Tụng Nhiên, em đứng đó đừng đi đâu cả, cứ nhìn trạm xe đi, sau đó bắt đầu đếm số.”

Tụng Nhiên bỗng cứng đờ.

Cảm xúc vui mừng biến mất trong phút chốc, cậu sững sờ nhìn trạm xe nhỏ kia, mười ngón tay siết chặt, sắc mặt tái nhợt. Cậu cảm thấy như bị một thùng nước đá dội xuống đỉnh đầu, nhanh chóng chui thẳng vào cốt tủy, cả người lạnh buốt.

“Không, không được, đừng như vậy…” Cậu chậm rãi lắc đầu, môi run rẩy: “Hạ tiên sinh, em không làm được, em không làm được…”

Từng chữ từng chữ yếu ớt như bị bóp ra từ trong cổ họng, run rẩy đến độ sắp nát.

Hạ Trí Viễn cố nhịn cảm giác đau lòng, hỏi cậu: “Em không muốn gặp tôi ư?”

Tụng Nhiên lại lắc đầu, lùi về sau một bước: “Em muốn gặp anh, rất muốn gặp anh, nhưng mà…”

Nhưng có thể đừng ép em được không? Đừng đè đầu em, đừng bắt cóc tình cảm em dành cho anh, ép em đối mặt với những chuyện không vui trước đây.

Hạ tiên sinh, anh xem vị trí của cái trạm xe nhỏ này đi, nó vừa vắng vẻ vừa quạnh quẽ, sớm đã bị người ta lãng quên rồi.

Không có xe tới.

Mãi mãi cũng không có xe tới.

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.