Nhạt Màu – Chương 35 – Botruyen
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 35

Buổi công bố sản phẩm gần kết thúc, người rời đi sớm không nhiều, ngoài bãi đỗ xe lộ thiên chỉ lác đác dăm ba người. Thừa dịp đang vắng người, Hạ Trí Viễn dựa lên nắp xe gọi một cú điện thoại “Kiểm tra trọng điểm” cho Tụng Nhiên.

Đối phương nhanh chóng bắt máy, nhưng sau đó lại không nói tiếng nào, ngay cả chào hỏi cũng không.

Khác xa một trời một vực so với dự tính của Hạ Trí Viễn.

Anh kinh ngạc hỏi: “Tụng Nhiên, sao thế?”

Tụng Nhiên vẫn im lặng, trong ống nghe chỉ có tiếng thở vừa dài vừa ẩm ướt. Hạ Trí Viễn gọi cậu mấy lần nhưng vẫn không được đáp lại, trong lòng bỗng thấy bất an. Nụ cười trên môi anh dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Là anh quá lạc quan ư?

Anh muốn cho Tụng Nhiên một phần vui vẻ kinh ngạc, nên vẫn cố sức giấu diếm sắp xếp của ngày hôm nay. Nhưng nếu lỡ Tụng Nhiên không thích được tỏ tình quá phách lối, cũng không hi vọng “Bị come out” trước mặt mọi người thì sao?

Vậy anh gặp phiền phức lớn rồi.

“Tụng Nhiên, chuyện hôm nay là tôi… Có lẽ tôi đã quá tự chủ trương rồi.”

Hạ Trí Viễn hơi hoảng hốt, không biết nên biểu đạt thế nào cho thỏa đáng. Quý ngài tiên sinh tinh anh xuống sân khấu đối mặt với cậu bạn trai nhỏ còn căng thẳng hơn với ba nghìn người: “Tôi nhận sai với em. Nếu em cảm thấy không vui thì cứ mắng tôi, tôi đồng ý nhận hết mọi cảm xúc của em, nhưng tuyệt đối không được im lặng, được không?”

Nhưng phía đối diện hết lần này đến lần khác cứ không nói câu nào.

Hai người cứ giằng co ba phút như vậy, cảm xúc của Hạ Trí Viễn càng nặng nề. Anh chống tay lên nắp xe lạnh lẽo, nhìn người đi trong bãi đỗ xe càng lúc càng nhiều, ngực cảm thấy ngột ngạt đau nhức. Anh vốn cho rằng Tụng Nhiên sẽ kích động không thôi, lúc nhận được điện thoại sẽ lắp ba lắp bắp thổ lộ yêu thương với anh. Không ngờ một bước tính sai, lại rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược.

Có lẽ lúc này thất bại rồi.

Rạng sáng năm giờ, một tia nắng sớm mỏng manh chiếu qua phòng khách, khiến đồ dùng trong nhà hiện ra hình dạng mờ ảo. Laptop đã gập lại, Tụng Nhiên nằm trên ghế sô pha im lặng không nói lời nào, chỉ mở mắt nhìn trần nhà chằm chằm, giống như muốn trừng ra một cái hố.

Cậu không hề lạnh nhạt vô cớ với Hạ Trí Viễn.

Cậu thật sự tức giận.

Sau khi Hạ Trí Viễn xuống sân khấu, Tụng Nhiên không hề nghe nửa sau của buổi trình diễn. Cậu mất rất lâu mới rút mình ra khỏi cảm xúc kích động, bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề, trong đó bao gồm một chi tiết quan trọng nhất – Rốt cuộc việc Hạ tiên sinh và nam thần hợp làm một trong buổi công bố chỉ đơn thuần là trùng hợp hay dự mưu đã lâu.

Cậu tốn mười giây để tìm được câu trả lời chính xác – Đương nhiên là dự mưu đã lâu.

Bằng chứng cung cấp: Bố Bố.

Hạ Trí Viễn thuận theo ý cậu, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ, nói: “Bảo bối, ngoan, tôi thích em… Tôi yêu em.”

“A!”

Tụng Nhiên thốt lên một tiếng nấc nghẹn hoảng hốt. Cậu chỉ cảm thấy một dòng điện mãnh liệt chạy dọc từ tai xuống bụng dưới, eo cũng cong lên theo bản năng, dương v*t đột nhiên tê xót bất giác run lên. Cậu không kịp nín, dương v*t bắn liền mấy nháy, trên bụng dính đầy dịch trắng tanh mặn, ngay cả áo ngủ cũng không may mắn thoát khỏi.

Trong quá trình bắn tinh, trừ hai tiếng “Bảo bối” của Hạ Trí Viễn, đầu óc cậu vẫn trống rỗng.

Thật đáng sợ.

Sảng khoái hơn bất cứ lần tự an ủi nào trước đây.

Đến khi bắn tinh và tận hưởng khoái cảm sung sướng rồi, Tụng Nhiên ngã người xuống sô pha há to miệng thở hổn hển, tựa như một con cá nằm vùng vẫy trong ruộng cạn, chịu cái thiêu đốt của mặt trời.

Bỗng dưng muốn khóc.

Cuối cùng cậu cũng không thèm nói lý mà làm ầm ĩ một trận, liều mạng làm, dùng sức làm, tóm được một chút sai lầm nho nhỏ không ý nghĩa của Hạ tiên sinh để làm càn. Cậu buộc anh phải dỗ mình, mà người đàn ông bên kia điện thoại vẫn bao dung hết thảy, không giận dữ, không oán trách.

Tốt quá, không cần mãi làm một bé ngoan nữa rồi.

Cứ nghịch đi, cứ làm ầm ĩ đi, cứ khoa trương làm ầm ĩ cho anh ấy nhìn. Không sao cả, anh ấy hiểu hết, anh ấy hiểu hết.

Chừng mười mấy giây sau, Tụng Nhiên dần hoàn hồn.

Tình dục rút xuống như thủy triều, lý trí, tiết tháo và xấu hổ như bãi cát bên dưới, lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời. dương v*t vẫn chưa mềm hẳn, vẫn đang nóng hổi trong lòng bàn tay cậu. Giữa ngón tay có chất dịch sền sệt đang nhỏ xuống từng giọt vào bụng, trong không khí ngập tràn mùi tanh nồng.

Tụng Nhiên chầm chậm chớp chớp mắt, vẻ mặt như mất trí nhớ.

Ai đến nói cho cậu biết vừa nãy lúc gọi điện thoại với Hạ tiên sinh, cậu… Cậu đã làm gì thế?

Có phải đầu óc cậu bị sét đánh rồi không?!

____________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.