Nhạt Màu – Chương 33 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 33

Kỳ thật cũng không thể trách Tụng Nhiên rảnh rỗi đoán mò được.

Thân phận mẹ ruột của Bố Bố là một ẩn số, dung mạo cũng là ẩn số, nguyên nhân anh đi đường anh tôi đi đường tôi với Hạ tiên sinh cũng là ẩn số, nhưng lại là nhân vật có cơ hội bất ngờ quay lại cướp người yêu của cậu nhất. Gia đình nhỏ vừa tạo dựng được của Tụng Nhiên có nền móng còn chưa vững chắc, hai đối tác mấu chốt chỉ ký một hợp đồng miệng qua điện thoại. Đầu tiên là chưa từng gặp mặt, thứ hai là chưa từng lên giường, tình cảm cách mạng còn trong giai đoạn nảy sinh, không thể ngăn được sự tấn công của Boss sau màn, đương nhiên là sẽ sợ.

Bây giờ đã nói thẳng với nhau xong, ngoại trừ cam đoan của Hạ tiên sinh, xu hướng tính dục của mẹ ruột Bố Bố cũng tựa như một liều thuốc trợ tim giúp Tụng Nhiên lại lần nữa thấy yên tâm.

Dịch chuyển được ngọn núi lớn “Mẹ đẻ giành con” vốn đặt nặng trong lòng này, Tụng Nhiên hớn hở ra mặt, cả buổi chiều điên cuồng hoàn thành mấy bản thảo, tranh nào cũng đẹp đẽ ấm áp, ra hình ra dáng. Thậm chí tối đến cậu còn không nấu cơm mà dùng con xe đạp chở Bố Bố đi ăn một bữa (Hạ tiên sinh hoàn toàn không đề cử) gà rán khoai tây chiên, còn đến cung Bách Lệ xem phim hoạt hình Disney.

Bố Bố vô cùng hạnh phúc, hai bên má căng phồng lên vì bắp rang bơ. Bé lại gần thơm Tụng Nhiên một cái thật mạnh.

“Anh thật là tốt!”

Bé vừa mở miệng thì bột bắp rang bơ đã rào rào đổ vào cổ Tụng Nhiên như trời mưa.

Đến khuya về nhà cho mèo ăn, tắm rửa, nằm lỳ trên giường đọc truyện. Sau khi đọc xong, Tụng Nhiên mới thăm dò Bố Bố: “Có phải em có một em gái không?”

“Đúng thế!” Bố Bố tự hào gật đầu: “Em gái em xinh đẹp lắm ạ, còn có ảnh chụp nữa, nếu không tin thì em sẽ cho anh xem!”

Không chờ Tụng Nhiên nói câu “Anh tin”, bé đã nhảy phịch xuống giường rồi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.

“Em lại không chịu đi giày!”

Tụng Nhiên tức điên lên, vội xoay người quơ lấy đôi dép lê trên đất rồi co cẳng chạy đuổi theo sau. Bố Đâu Đâu ngồi xếp chân trên sô pha bình tĩnh nhìn hai người một trước một sau chạy qua phòng khách.

Cuối cùng dép lê đi vào, ảnh chụp cũng được đưa ra.

Bố Bố chui vào lòng Tụng Nhiên rồi giơ ảnh chụp cho cậu nhìn – Cảnh nền là hồ nước và bến tàu, có hai cô gái tóc dài mặc váy cưới ngồi trên bờ, ôm một cô bé như đúc từ ngọc. Bên cạnh còn có một chú chó Golden đầu đội mũ dạ nhỏ, cổ đeo nơ, nhìn vô cùng đáng yêu và trung thành.

Bố Bố chỉ vào cô bé giới thiệu: “Đây chính là em gái em, Ashley ạ. Tóc em ấy màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, đẹp đúng không ạ?”

“Đẹp.” Tụng Nhiên thốt lên lời khen ngợi từ đáy lòng: “Vô cùng đẹp.”

Bố Bố rất sung sướng, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, vì em ấy là em gái em mà!”

“Chuẩn chuẩn chuẩn, em gái của Bố Bố là xinh đẹp nhất.” Tụng Nhiên phối hợp dỗ cho bé vui vẻ.

Tiếp đó, Bố Bố lại chỉ hai cô gái trong ảnh: “Đây là mẹ em nè anh, còn đây là mẹ Ashley. Hai người kết hôn vào mùa thu năm ngoái ở Auckland ạ.”

Đúng như Hạ Trí Viễn miêu tả, Lộ Cẩn là một cô gái phương đông duyên dáng. Cô có đôi mắt hạnh, đôi lông mày mềm mại, khí chất dịu dàng thuần khiết. Gen của hai bên đều xuất sắc như vậy, hèn gì sinh được Bố Bố khiến người ta yêu thích nhường này. Cô gái Ireland bên cạnh Lộ Cẩn thì nom cởi mở hơn nhiều, nụ cười rạng rỡ, cằm hơi hếch lên, vừa niềm nở vừa xinh đẹp.

Tụng Nhiên nghĩ, nếu như lúc trước hai cô lựa chọn đúng đắn không lừa gạt Hạ Trí Viễn thì hẳn là cậu sẽ thích họ hơn một chút – Cho dù nhờ lần lừa gạt này mà Bố Bố mới có thể ra đời.

Tụng Nhiên thừa nhận mình là một người thù dai, bụng dạ nhỏ đến nỗi có thể so với lỗ kim. Cậu không rộng lượng bằng Hạ Trí Viễn, hoặc là nói cậu không mạnh mẽ được như Hạ Trí Viễn, có thể đứng trên cao mà giúp đỡ và tha thứ cho đối phương. Hạ Trí Viễn chọn cách tha thứ giảng hòa có thể là vì Ashley vô tội, có thể là muốn giữ “Quan hệ cha mẹ” hòa thuận cho Bố Bố, cũng có thể là vì anh thật sự coi như mây gió nhẹ nhàng, sớm không còn quan tâm nữa.

Nhưng cậu thì không làm được.

Nghĩ đến bốn chữ “Lừa lấy tinh dịch”, cậu như bị nghẹn trong cổ họng. Người đàn ông mà cậu ngưỡng mộ, người bạn đời tay trong tay với cậu, đã bị lừa gạt, nhục nhã và lợi dụng một cách tồi tệ trong thời gian mà cậu không biết. Anh có thể nhịn được, nhưng không phải ai cũng vậy.

“Anh ơi?” Bố Bố thò tay chọc chọc cậu: “Anh có nghe em nói không?”

“Tạm thời tôi chưa về được, làm thế nào bây giờ?”

“Làm, thế, nào, bây, giờ? Nếu không về được thì anh thả thính làm gì, sao không thả cho em chết ngạt luôn đi!” Tụng Nhiên xấu hổ quá đỗi, bắt đầu chửi bóng gió với gương mặt đỏ ửng như quả cà chua: “Anh không phải là người, cấp trên của anh càng không phải là người. Suốt ngày bắt anh tăng ca tăng ca, có phải lão không có sinh hoạt tình dục không hả!”

Chính xác là không có.

Hạ Trí Viễn rất muốn nói cấp trên của mình là chính mình, nhưng Tụng Nhiên đang mắng vui vẻ sung sướng, nếu nói thẳng ra sẽ khiến cậu khó xử, đành phải nuốt về.

Tụng Nhiên oán hờn “Cấp trên không tồn tại” xong, lửa giận đã phát tiết gần hết, bé Tụng Nhiên nhỏ trong đũng quần mới bất đắc dĩ mềm xuống.

Cậu mềm nhũn gọi: “Hạ tiên sinh ơi…”

Hạ Trí Viễn: “Hửm?”

“Hạ tiên sinh….”

“Ừ.”

“Hạ tiên sinh….”

“….”

Hạ Trí Viễn khẽ cười một tiếng: “Em vẫn nên đi tắm nước lạnh đi.”

Tụng Nhiên không chịu, tiếp tục cọ gối ôm.

Cho đến cuối cuộc gọi, khi sắp cúp máy, gối ôm đã bị cọ sắp đứt chỉ. Hạ Trí Viễn nhớ chuyện mấu chốt kia vẫn chưa nhắc đến, bèn nói: “Tụng Nhiên à, sáng mai công ty chúng tôi sẽ tổ chức buổi công bố sản phẩm, có phát trực tiếp trên mạng. Em có hứng xem một lúc không?”

Tụng Nhiên không hứng thú lắm: “Toàn dùng tiếng Anh hả anh?”

“Ừ.”

“Thế có phụ đề không?”

“E là không có.”

Tụng Nhiên nghe xong thì buồn bã ỉu xìu: “Tiếng Anh của em kém lắm, nhất định nghe không hiểu đâu.”

“Không sao, nội dung không cao siêu đâu, xem hình cũng có thể hiểu được phân nửa.” Hạ Trí Viễn nói: “Thành quả hơn mười ngày tăng ca của tôi, em thật sự không có hứng thú hả?”

Tụng Nhiên nghĩ ngợi một lúc, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ buồn cười, đoạn xấu xa nói: “Anh nói thật cho em đi, có phải là nhân khí trên mạng không đủ nên anh muốn kéo thêm em đóng góp vào không?”

Hạ Trí Viễn cũng không giải thích, thoải mái nhận cái tội này: “Đúng thế, bọn tôi vô cùng cần cái click ủng hộ của em, nên em phải online liên tục trong suốt quá trình đấy nhé. Chờ buổi công bố kết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại cho em để kiểm tra trọng điểm.”

“Đồ cuồng công tác.” Tụng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ôm gối trở mình, lười biếng nói: “Được, thế thì em sẽ xem.”

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.