Nhạt Màu – Chương 31 – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 31

Ashley.

Cái tên xa lạ này giống như cái gai nhẹ nhàng châm vào tim Tụng Nhiên một cái, khiến nó nhói lên. Cảm giác ấy giống như bị mảnh vụn trên chiếc ghế cũ đâm vào trong thịt, không đau lắm, cũng không chảy máu, nhưng lại khiến người ta không thể không để ý.

Tụng Nhiên hiểu, cậu còn biết quá ít về Hạ Trí Viễn.

Hạ Trí Viễn trong điện thoại chỉ là một phần, tính cách của anh tương đối thuần túy. Còn trong hiện thực, Hạ Trí Viễn được tạo thành phức tạp hơn, những thứ bên ngoài, tướng mạo, nghề nghiệp, sở thích, lịch sử tình cảm… Cậu biết rất ít về những thứ này, hoặc là nói, cậu hoàn toàn không biết gì.

Có lẽ vì họ yêu nhau quá nhanh, chưa đủ tin tưởng lẫn nhau. Chờ đến thời điểm thích hợp, tự nhiên Hạ Trí Viễn sẽ đồng ý nói hết toàn bộ.

Cậu bỗng nhiên nảy sinh ham muốn tìm hiểu quá khứ của Hạ Trí Viễn mãnh liệt, nhất là sau khi phát hiện bức tranh dấu chân nhỏ.

Ashley.

Cô bé này là ai, là con gái của Hạ tiên sinh ư?

Nếu như không phải thì tại sao vừa ra đời bé đã ở cùng một chỗ với Bố Bố?

Còn nếu đúng là như vậy, thì bây giờ bé đang ở đâu?

Mấy phút này Tụng Nhiên suy đoán vô số khả năng, cái sau khó bề tưởng tượng hơn cái trước, khiến cậu rất hoảng sợ, mà đáp án chỉ có thể hỏi Hạ tiên sinh mới biết được.

Cách tấm kính khung ảnh, cậu dùng ngón tay miêu tả lại dấu chân nhỏ xanh biếc kia, cảm thấy nó đang dẫm từng bước một trong lòng mình.

Buổi chiều Hạ Trí Viễn gọi điện thoại tới, Tụng Nhiên đang ngồi trên sô pha nhà mình lười biếng vuốt lông cho mèo. Cậu vuốt đến thoải mái, Bố Đâu Đâu được vuốt càng thoải mái hơn. Nó nằm chổng vó để lộ bụng mềm, meo meo meo nũng nịu. Tụng Nhiên meo meo trêu đùa nó một hồi lâu, đến khi nhận điện thoại cũng không dừng, cũng vô thức meo một tiếng.

Hạ Trí Viễn cười nói: “Em thành tinh rồi hả?”

Tụng Nhiên cắn đầu lưỡi mắc sai lầm một cái, cũng cười theo: “Em nào dám chứ, sau khi kiến quốc không cho phép động vật thành tinh, em vẫn đang ngoan ngoãn giả làm mèo đây.”

Tụng Nhiên tiếp tục hỏi trong khiếp sợ: “Nhưng tại sao cô ấy phải làm thế? Không phải sinh con là việc mà vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau sao? Anh không muốn sinh, nếu cô ấy muốn thì cũng đâu nên dùng cách đó để mang thai cơ chứ… Không không không, không đúng, là cô ấy muốn có con nên mới giấu anh mang thai Bố Bố, sau đó hai người rạn nứt tình cảm rồi ly hôn, chia tay. Vậy tại sao vợ cũ của anh không đưa Bố Bố đi mà lại giao cho anh nuôi? Chuyện này khó hiểu quá!”

Hạ Trí Viễn nghe cậu đoán mò, càng đoán càng đi lệch, bèn kịp thời ngắt lời: “Tụng Nhiên, tôi chưa từng kết hôn.”

“…”

Tụng Nhiên đổi cách suy nghĩ: “Vậy là cô ấy muốn dùng con đến ép cưới ư?”

“Không phải.”

“Vậy, vậy thì vì cái gì?” Tụng Nhiên thật sự không đoán ra được.

Hạ Trí Viễn nhìn ánh sáng lấp lóe phản chiếu trong ly rượu, vẻ mặt hờ hững.

Anh thấp giọng nói: “Mẹ của Bố Bố rất muốn có con, vô cùng muốn. Nhưng cô ấy chỉ muốn có con chứ không cần tôi. Thực tế thì cho đến bây giờ cô ấy chưa từng yêu tôi – Tụng Nhiên, cô ấy cũng giống em, là đồng tính luyến ái bẩm sinh.”

Tụng Nhiên như bị sét đánh, cậu nghẹn họng ngây người.

Đây là một câu chuyện cũ khó mà nhẹ lòng kể hết được. Nhất là với một người đàn ông nghiêm túc tự ràng buộc như Hạ Trí Viễn, mấy chữ “Bị les lừa gạt lấy t*ng trùng”, tuy hời hợt đấy, nhưng trong đó ít nhiều gì cũng có nhục nhã.

Không phải anh thiếu cảnh giác, mà chuyện này hoang đường đến độ không nằm trong phạm vi đề phòng của anh.

Sáu năm trước, trên chuyến bay từ Dallas đến San Francisco, lúc cô gái dịu dàng xinh đẹp, trên khóe mắt có một nốt ruồi lệ kia đưa chiếc khăn ướt bày tỏ thiện ý, Hạ Trí Viễn không hề nghĩ rằng, toàn bộ giá trị của bản thân mình trong mắt cô ta chỉ vẻn vẹn là một phần t*ng trùng chất lượng cao mà thôi.

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.