Nhạt Màu – Chương 27 – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Nhạt Màu - Chương 27

Tối hôm đó, quả thật Tụng Nhiên có mơ một giấc mơ.

Trong mơ là đầu hạ. Phòng khách yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng ve râm ran đơn điệu. Hoa phong linh thảo của căn nhà 8012A và hoa Casablanca của căn 8012B được đặt chung trong cùng một ban công, đương kỳ trổ hoa rực rỡ. Lá mảnh và lá to cùng xen lẫn vào nhau, hương thơm của hai loại hoa hòa thành một mùi trong veo.

Cậu đang vẽ tranh cạnh cửa sổ sát đất. Bố Bố thì ghé vào mặt thảm cầm một con ngựa gỗ nhỏ nghiêm túc đi trong mê cung, còn Hạ tiên sinh tay cầm bình nước tưới cho hoa cỏ. Có lẽ là vì chưa từng thấy mặt nên Hạ tiên sinh vẫn luôn quay lưng về phía cậu, bình thản làm việc. Ánh nắng rọi chiếu lên bóng hình hư ảo khiến dáng vẻ anh cũng không rõ ràng.

Tụng Nhiên nhìn bóng lưng của anh, khẽ cắn chiếc bút, trong lòng hơi ngứa ngáy. Rốt cuộc thì dáng vẻ của người đàn ông này là thế nào?

Anh ấy cũng sẽ dành cho cậu tình yêu đẹp đẽ ư?

Đã từng có một khoảng thời gian Tụng Nhiên cảm thấy quá đỗi cô đơn. Cậu lạc hướng, không rõ mình sống trên đời này có giá trị gì. Mỗi lần thời sự đăng tin có đứa con mất vì sự cố ngoài ý muốn, cha mẹ điên cuồng gào khóc trước ống kính, cậu sẽ nghĩ, nếu như ngày nào đó cậu chết đi, liệu trên đời này có bất cứ ai đau khổ rơi nước mắt vì cậu không?

Không có.

Cái chết của cậu không dậy nổi một giọt nước mắt. Cái ngày cha cậu bỏ cậu lại cổng viện mồ côi, chỉ để lại một lời nói dối và dứt khoát rời đi, cậu đã bị cả thế giới vứt bỏ rồi. Cậu đã từng đi tìm cái chết, dao lam sắc ngọt cắt qua cổ tay, miệng vết thương nhẵn nhụi, máu tươi cứ thế trào ra chảy từ lòng bày tay đến đầu ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống. Mùi máu tanh nồng gay mũi, nhưng không thể khiến cậu tỉnh dậy trong nỗi đau tê dại tuyệt vọng

Nhưng bây giờ đã khác.

Bây giờ, cậu đã có một ngôi nhà.

Bố Bố sẽ quan tâm cậu sống có tốt không, Hạ tiên sinh sẽ để ý xem cậu sống có ổn không. Sướng vui đau buồn, từ đây sẽ không còn là cảm xúc một người gặm nhấm đến vô vị.

Đến theo tình yêu, chính là vui mừng còn lớn hơn cả tình yêu.

“Tụng Nhiên.”

Cậu được người ôm lấy từ sau lưng, ngón tay nằm gọn trong lòng bàn tay người ấy. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má, là hương vị của đàn ông trưởng thành chững chạc. Cậu vô thức nhìn về phía ban công, chốn hoa cỏ sum suê ấy đã không còn ai nữa.
Tụng Nhiên nhìn hành động qua lại của đôi oan gia hoan hỉ này, cảm thấy rất thú vị. Sau này khi Hạ tiên sinh về, cậu cũng phải thi thoảng cắt xén khẩu phần ăn của anh, chờ anh nghiêm trang khiếu nại sẽ đưa ra một phần kinh ngạc vô cùng lớn.

Một buổi chiều nọ, Tụng Nhiên thoát khỏi giám thị của Chiêm Dục Văn, trộm mấy tờ giấy ở chỗ bàn làm việc. Cậu kê một cuốn sổ ghi chép bìa xuống phía dưới, sau đó tựa vào đầu giường vẽ tranh. Hai ngày sau phải nộp bản thảo “Tìm mái chèo của thuyền gỗ nhỏ”, cậu mới vẽ được phân nửa, lỡ may trễ deadline thì không chỉ bị trừ tiền mà còn ảnh hưởng đến danh dự.

Bố Bố nằm ngủ trưa bên cạnh, trên người đắp một tấm thảm nhỏ màu vỏ quýt.

Tư thế ngủ của bé khá tùy ý, không biết trong mơ thấy gì mà bé chu miệng một cái rồi xoay người, bàn chân mũm mĩm đạp một cái khiến tấm thảm văng xa một mét, lộ chiếc quần lót vịt vàng, còn cả cái bụng nhỏ tròn ủm.

Tụng Nhiên thả giấy bút ra, nhặt thảm lông lên đăp lại cho bé. Lúc đang chuẩn bị vẽ tiếp thì cậu nghe thấy bên gối truyền đến một đoạn nhạc vui vẻ.

Lạch cạch.

Bút trong tay rơi xuống giường.

Đó là tiếng chuông riêng mà một giờ trước đó cậu vừa đặt cho Hạ Trí Viễn.

Tụng Nhiên không kìm được cảm giác vui mừng, cậu nhảy lên như một quả cầu, suýt nữa khiến Bố Bố tỉnh giấc. Cậu cầm điện thoại lên, hít sâu ba lần, vô cùng trịnh trọng nhấn nút trả lời. Bỗng nhiên nhớ lại gì đó, Tụng Nhiên lúng túng ngẩng đầu lên nhìn về phía ban công – Chiếc quần lót tam giác đang ướt sũng bị bẩn tối qua vẫn đang treo trên móc phơi quần áo, đang bị gió lớn trên tầng mười hai thổi lúc la lúc lắc.

Một mồi lửa nổ “Đoàng” rồi bùng lên gương mặt.

Từ khóe mắt đến cổ cậu đỏ bừng, đến tiếng “A lô” cũng không thốt lên nổi.

________________________

Người post: Yến Nhi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.